Đất
nước chúng ta hiện không tốt như ý những người tô hồng cũng không xấu
như ý những người bôi đen. Tổng thể vẫn ổn định và phát triển, cuộc sống
người dân nói chung hơn trước rất nhiều. Nhiều công trình ngày xưa
trong mơ cũng không tưởng tượng ra nổi:
(Đại lộ Thăng Long)
Nhưng vẫn luôn có những sai trái, tệ nạn, yếu kém, nếu không “chỉnh
đốn”, sẽ đẩy đất nước chúng ta đến “nguy cơ tồn vong” như lời TBT Nguyễn
Phú Trọng nói. Như tôi đã viết nhiều, cái chính là phải chẩn bệnh đúng
và đưa ra toa thuốc phù hợp để trị bệnh cho xã hội, trong đó quan trọng
nhất là tạo ra được một cơ chế giám sát thế nào đó để các hoạt động
trong mọi lĩnh vực đời sống được thực hiện công minh; song song đó việc
thực thi pháp luật phải nghiêm minh để xét xử những vụ việc không công
minh. Nhưng nói thì dễ làm mới khó bởi nó phụ thuộc vào trình độ, đạo
đức của những người có trọng trách và trình độ mọi mặt của toàn xã hội.
Vì vậy, trước sự kiện trọng đại, Đại hội Đảng XII sắp diễn ra, rất cần
những ý kiến góp ý của những bậc trí cao, tâm sáng. Tiếc là có những cựu
quan chức, đảng viên; những nhân sĩ trí thức, những người từng “góp
công” tạo ra căn bệnh “lỗi hệ thống” gây ra những tệ nạn, yếu kém, nhưng
hôm nay họ cũng lại rất hăng hái góp ý. Tai hại ở chỗ họ đã thể hiện sự
kém hiểu biết về cả lý luận lẫn thực tiễn cùng với động cơ không trong
sáng, khiến cho những sự góp ý của họ thực sự là một việc quấy rối.
Như mới đây nhất lại có lá thư của “những gương mặt thân quen” đòi đổi
tên nước, tên Đảng. Cái chính là phải khắc phục được những tệ nạn yếu
kém, đó là duy vật; còn coi trọng việc đổi tên nước, tên Đảng là duy
tâm. Với tôi tên Đảng, tên nước không quan trọng, các giải pháp đúng mới
quan trọng, nhưng tình hình hiện nay mà đổi tên nước, tên Đảng sẽ là
cái cớ gây rối ghê gớm!
Rồi một loạt góp ý khác như cào bằng thậm chí lộn ngược lịch sử; chống
Trung Quốc; đặc biệt một số nhân danh nhà nghiên cứu công kích cơ sở lý
luận của Đảng là Chủ nghĩa Mác- Lênnin; mà một trong những người to mồm
nhất chính là ông GS “tai ương” (Tương Lai)!
Tôi đã viết nhiều về ông này và mới đây nhất là hai bài, đã chỉ ra ông
ta thực chất chỉ là một kẻ dốt mà hay nói chữ, cũng thuộc hạng thích làm
dáng chữ nghĩa. Bài này tôi muốn chỉ ra cái động cơ sâu xa khiến ông ta
hành động núp dưới lớp vỏ phản biện, góp ý vì dân chủ và tiến bộ của
đất nước.
***
Tương lai viết:
“Xin chỉ gợi ra hai điều cốt lõi nhất đã lũng đoạn và áp đặt trong toàn bộ chủ trương đường lối xây dựng Chủ nghĩa Xã hội trong suốt hơn nửa thế kỷ qua như: đấu tranh giai cấp là động lực thúc đẩy sự phát triển và đấu tranh giai cấp tất yếu dẫn đến chuyên chính vô sản và gắn liền với nguyên lý đó là xoá bỏ chế độ tư hữu”.
Điều này ông ta chỉ lặp lại mình, tôi cũng đã chỉ ra cái sai của ông ta.
Nhưng tại sao ông ta lại hận “đấu tranh giai cấp” đến vậy? Đấu tranh
giai cấp thực chất là đấu tranh chống lại sự bóc lột và sự nô dịch. Nếu
không có đấu tranh giai cấp dân da đen còn bị bán ngoài chợ, ông Obama
không thể làm Tổng thống Mỹ được, cả thế giới sẽ thuộc về một đế quốc
thực dân mạnh nhất. Chính đấu tranh giai cấp đã xóa bỏ chế độ phong kiến
với tư tưởng Thiên định, vua là Thiên tử, dân chỉ là thằng đen, con đỏ.
Đấu tranh giai cấp cũng xóa bỏ tính bất công và sự nô dịch của chế độ
tư bản. Nhưng về triết học cần phải phân biệt chế độ tư hữu với quyền sở
hữu. Chế độ tư hữu là chế độ vì cá nhân, các chính sách xã hội ưu tiên
cho kẻ mạnh. Như chuyện Tỷ phú Warren Buffett cho vô lý khi chính ông
có năm lợi tức trên 63 triệu USD mà chỉ phải đóng mức thuế 11%, trong
khi người thư ký của ông lại phải trả đến 30%. Xã hội Mỹ dù đã có nhiều
thay đổi và tiến bộ nhưng vẫn còn đó sự di truyền gen bất công mang đặc
tính tư bản. Noam Chomsky, một học giả Mỹ, khi trả lời Tạp chí SPIEGEL
của Đức, đã minh họa cách hiểu dân chủ của phó Tổng thống Dick Cheney:
“Khi được hỏi tại sao ông ủng hộ duy trì cuộc chiến Iraq, trong khi đa
số dân chúng phản đối cuộc chiến này, thì câu trả lời của ông ta là:
"Thế thì đã sao?"” Mỹ đã mở cuộc chiến Iraq thực tế chỉ vì các nhà đại
tư bản muốn chiếm các mỏ dầu lớn tại Iraq chứ chẳng có ai tìm thấy vũ
khí giết người hàng loạt ở đâu cả. Chính các cuộc chiến tranh đã mang
lại lợi nhuận cho các tập đoàn quân sự. Chuyện xả súng giết người hàng
loạt là một vấn nạn của xã hội Mỹ nhưng nước Mỹ không thể cấm bán súng
vì những ông chủ buôn bán súng sẽ bị thiệt hại. Doanh số từ việc bán
súng đạn tại thị trường nội địa Mỹ hiện khoảng 3.5 tỷ USD một năm!
Còn chúng ta công nhận quyền tư hữu khi thực hiện một nền kinh tế nhiều
thành phần nhưng ai cũng phải tuân theo Hiến pháp của chế độ XHCN, tuân
theo luật lao động, luật kinh doanh, luật thuế… của chế độ hiến định mọi
người đều bình đẳng trước pháp luật. Nếu thực tế chưa được như thế là
do trình độ, là phạm pháp.
Trong quá khứ đã có cách hiểu ấu trĩ đồng nhất chế độ tư hữu với quyền
sở hữu, gây ra những việc làm sai trái. Hiện tại các thế hệ lãnh đạo đã
nhận ra và thực hiện công cuộc đổi mới từ lâu. Vậy mà Tương Lai vẫn nhắc
đi nhắc lại, chứng tỏ chỉ là hành động bới móc với ý đồ xấu!
Việc thay đổi quan niệm về sở hữu nhưng ông Trần Trọng Tân vẫn cho “nhà
nước của ta hiện nay về thực chất vẫn thực hiện nội dung chuyên chính vô
sản!” Tương Lai đã cho ông là “đằng đằng sát khí” cũng là nói bậy. Thực
tế không có xã hội nào mà không chuyên chính, là việc giữ nghiêm kỷ
cương, phép nước, nếu không sẽ loạn. Còn chuyên chính vô sản cũng giữ
nghiêm kỷ cương, phép nước, trong đó còn có giữ vững lý tưởng XHCN, bảo
vệ thành quả cách mạng, bảo vệ sự thật lịch sử và tính chính nghĩa của
hai cuộc kháng chiến vĩ đại, chống lại bọn cơ hội, tráo trở, hòng lộn
ngược lịch sử, nhuộm đen máu bao anh hùng liệt sĩ vì nền độc lập và cuộc
sống thanh bình hôm nay.
Tôi không đọc bài ông Võ Văn Kiệt nên không biết ông Trần Trọng Tân viết
vậy là có “phê phán quyết liệt” ông cố Thủ tướng hay không hay chỉ là
chiêu trò dựa hơi ông Võ Văn Kiệt kiểu Tương Lai?
***
Một trong những thủ đoạn thâm độc của Tương Lai là lợi dụng niềm kính
yêu Bác Hồ của dân tộc ta để phản bác Chủ nghĩa Mác – Lênin; lợi dụng uy
tín và tìm mọi cách ca ngợi ông Võ Văn Kiệt để đối lập ông với các vị
lãnh đạo cùng thời và chê bai các vị lãnh đạo hôm nay.
Việc lợi dụng Bác Hồ tôi đã viết trong bài MỘT TOA THUỐC CHO CHẾ ĐỘ CẦN MANG ĐI XÉT NGHIỆM, bài này tôi sẽ viết việc ông ta lợi dụng tên tuổi Võ Văn Kiệt.
Để “lập công” dâng phương Tây, Tương Lai to giọng chống Trung Quốc, phản
đối các nhà lãnh đạo đương thời giữ quan hệ hữu nghị với Trung Quốc,
đấu tranh hòa bình trước việc rắc rối Trung Quốc gây ra nơi biển đảo.
Tương Lai viết: “…những tiếng nói phản biện mạnh mẽ nhằm thúc đẩy quá
trình dân chủ hoá để hoá giải dần tệ độc đoán phản dân chủ, phản tiến bộ
của những thế lực bảo thủ, giáo điều khiếp nhược trước áp lực của Trung
Quốc đang cố vin vào người láng giềng “cùng chung ý thức hệ” được nhồi
vào trong “16 chữ” và “bốn nguyên tắc” lừa mị và bịp bợm để mong giữ
được cái ghế quyền lực đang chao đảo”; “Đại hội XI lại đưa ra đánh giá:
từ Đại hội VII đến Đại hội XI (tức là khoảng 20 năm) là thời kỳ thực
hiện Cương lĩnh 91 với những thành công có ý nghĩa lịch sử. Vậy thành
công “có ý nghĩa lịch sử” đó là gì nếu không phải là làm chậm bước phát
triển của đất nước, đặc biệt là với Hội nghị Thành Đô 1990, đẩy đất nước
rơi vào quỹ đạo lệ thuộc vào Trung Quốc, điều mà Nguyễn Cơ Thạch đã
từng cảnh báo về một thời “Bắc thuộc lần thứ hai””.
Như đã viết, sau chiến tranh hai đầu biên giới, Mỹ và phương Tây cấm
vận, mất chỗ dựa khi Liên Xô và cả hệ thống XHCN tan vỡ, nền kinh tế với
siêu lạm phát kéo dài từ năm 1985 đến 1988 từ 500% đến 800%. nước ta
thực sự đứng trước bờ vực của sụp đổ và hỗn loạn. Chính vì vậy chúng ta
buộc phải bình thường hóa quan hệ với TQ với đột phá khẩu chính là Hội
nghị Thành Đô. Chính TBT Nguyễn Văn Linh là kiến trúc sư của công trình
khó khăn này. Sau nhiều lần đánh tiếng, ngày 3 đến ngày 4 tháng 9 năm
1990, Nguyễn Văn Linh đã được mời, ông đã dẫn đầu đoàn VN có Chủ tịch
Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười và Cố vấn Phạm Văn Đồng sang gặp TBT Giang
Trạch Dân và Lý Bằng, Thủ tướng Trung Quốc, tại Thành Đô, thủ phủ tỉnh
Tứ Xuyên (Trung Quốc). Để rồi hơn một năm sau, ngày 5 Tháng 11, 1991, Đỗ
Mười, mới nhận chức Tổng Bí thư và Võ Văn Kiệt, Chủ tịch Hội đồng Bộ
trưởng, đã đến thăm Trung Quốc, ký các hiệp định tại Nhà khách quốc gia
Điếu Ngư Đài, Bắc Kinh. Quan hệ Trung-Việt dần trở lại bình thường.
Vậy viết về Hội nghị Thành Đô như trên, Tương Lai đã công kích chính ông
Võ Văn Kiệt, người ông ta luôn xưng tụng để dựa hơi, tức như gậy ông
đập lưng ông, đã tự vả vào mồm mình!
Khi được Việt Weekly hỏi, ông Võ Văn Kiệt đã trả lời:
“Việt Nam có cả một quá trình giữ nước. Cách chọn lựa của Việt Nam là giữ được ổn định, làm sao tránh được đối đầu, chính điều này là điều phải xác định từ bây giờ, xây dựng đất nước của mình tránh sự đối đầu trong bất cứ tình huống nào. Nếu bất đắc dĩ chúng ta bị xâm lược vì một lẽ gì đó chúng ta không có chọn lựa nào khác hơn là bảo vệ đất nước mình, nhưng chúng ta không chủ động gây sự”.
Như vậy, quan điểm của ông Võ Văn Kiệt hoàn toàn không khác gì quan điểm
của các nhà lãnh đạo đương thời trong việc ứng xử với Trung Quốc. Vậy
hôm nay Tương Lai chống lại chính sách ngoại giao của ta với Trung Quốc
cũng là chống luôn ông Võ Văn Kiệt!
Tương Lai từng ngu xuẩn khi cho việc bắt những cá nhân quấy rối và chống
phá đất nước, giữ nghiêm kỷ cương phép nước, là hành động của một “chế
độ toàn trị phản dân chủ đang được đẩy tới ngày càng hung hãn như không
có điểm dừng”. Tương Lai cũng lại chửi thầy mình vì chính ông Võ Văn
Kiệt chứ không phải ai khác, tháng 4/1997, ký ban hành Nghị định 31/CP
mà những trang “lề trái” cho là “nhằm quản chế hành chánh – một công cụ
pháp luật chính yếu để trấn áp các nhân vật tranh đấu cho dân chủ và
nhân quyền”.
***
Trong vụ Nguyễn Đắc Kiên bị lãnh đạo Tòa báo GĐ&XH đuổi việc, Tương
Lai lại có cớ công khai chống lại đích danh TBT Nguyễn Phú Trọng.
Trên quechoa của Nguyễn Quang Lập Tương Lai đăng Thư ngỏ gửi ông Nguyễn Phú Trọng, trong đó viết:
“Vì chưa lúc nào vận mệnh của đất nước lại bấp bênh, chao đảo như hiện nay khi mà bàn tay của Trung Quốc đã thọc quá sâu vào mọi hoạt động của Đảng và Nhà nước, của đời sống đất nước ta”.
Tôi đã cho đó hoàn toàn là một sự xuyên tạc vì so với toàn bộ lịch sử
thì chưa bao giờ nước ta có vị thế độc lập như những ngày hôm nay, không
chỉ với riêng Trung Quốc mà với tất cả các nước. Một mặt đấu tranh với
TQ bằng biện pháp hòa bình, ta vẫn tăng cường ngoại giao đa phương, vẫn
trang bị vũ khí hiện đại, còn xây nhà giàn, đồn biên phòng canh giữ trên
biển. Riêng thái độ của TBT Nguyễn Phú Trọng với Trung Quốc, xin nhắc
lại lời kể của Tướng Nguyễn Thanh Tuấn. Khi ông Hồ Cẩm Đào nói "Đường
chữ U là sự nghiệp của Quốc dân đảng để lại, nếu xóa bỏ thì nhân dân TQ
sẽ không chấp nhận sự lãnh đạo của ĐCSTQ". TBT Nguyễn Phú Trọng nói:
"Các đồng chí nói vậy là chưa đúng, Quốc dân đảng để lại 11 khúc trong
đường chữ U, thì các đồng chí đã xóa đi 2 khúc. Mặt khác, Quốc dân đảng
để lại Đài Loan, nhưng các đồng chí đã không chấp nhận và muốn xóa bỏ sự
độc lập của Đài Loan, nhưng nhân dân vẫn ủng hộ, như vậy, không phải vì
lý do này mà nhân dân không ủng hộ ĐCSTQ". Khi ông Đào đề nghị VN ngưng
hoạt động khảo sát tiềm năng kinh tế trên Biển Đông thì TBT Nguyễn Phú
Trọng nói thẳng: “Chúng tôi hoạt động trong phạm vi 200 hải lý, thuộc
vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của VN, phù hợp với Công ước quốc tế
về Luật biển của LHQ năm 1982 có chữ ký của các nước liên quan đến Biển
Đông, trong đó có chữ ký của các đồng chí. Quan điểm của VN là như thế
đấy! Nếu TQ có quan điểm không đồng ý, thì đem ra Tòa án Công lý Quốc tế
phân xử, rồi Tòa án quốc tế phán quyết thế nào thì chúng tôi sẽ chấp
nhận như thế đấy"
Sau việc ta bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc, ngày 11 tháng 7 năm
1995, Tổng thống Bill Clinton tuyên bố Mỹ bình thường hóa quan hệ ngoại
giao với Việt Nam. Đây cũng là một thực tế “vả vào cái mồm nói láo” của
Tương Lai cho ta lệ thuộc Trung Quốc!
***
Trong bài TƯƠNG LAI LẠI TƯƠNG… CỦ ĐẬU
tôi đã cho Tương Lai đã dùng võ đểu, lấy ý từ câu “Ba năm võ Tầu không
bằng một chầu củ đậu”. Vì dù nhà nước ta có thực hiện các chính sách
ngoại giao bài bản đến mấy thì Tương Lai vẫn cứ tương ra gạch đá của chữ
nghĩa. Khi nhà nước ta tỉnh táo giữ gìn mối quan hệ láng giềng với
Trung Quốc thì ông ta dùng chuyện biển đảo để phá; nhưng khi Chủ tịch
Trương Tấn Sang thăm Mỹ để mở rộng và hoàn thiện mối quan hệ Việt Mỹ vì
lợi ích của cả hai nước, Tương Lai cũng lại chọc gậy bánh xe, dùng chiêu
bài dân chủ để “méc Mỹ”!
Như vậy Tương Lai không muốn ta chơi với Trung Quốc, cũng lại muốn Mỹ
không chơi với ta, cái gì cũng kiếm cớ phá hết. Điều này đã vạch rõ tim
đen của tay này chỉ muốn chống phá đất nước, chống lại các vị lãnh đạo
đương thời, muốn lật đổ chế độ hiện thời mà thôi. Trong lần giỗ ông Võ
Văn Kiệt, Tương Lai than là giờ không có ai tài giỏi như Võ Văn Kiệt!
Trong bài Góp ý, cho Đại hội Đảng lần này, Tương Lai, viết:
“…trong bài viết “Đóng góp ý kiến vào lý luận và thực tiễn 20 năm Đổi mới” Võ Văn Kiệt đã vạch rõ: “Chính là xu hướng giáo điều “tả khuynh” vẫn tồn tại, muốn co kéo, kiềm chế những tiềm lực phát triển nhưng lại mang danh nghĩa bảo vệ Đảng, bảo vệ chủ nghĩa xã hội, chống chệch hướng”. Sự cảnh báo ấy chưa đủ để ngăn chặn thế lực bảo thủ, giáo điều… nhưng trắng trợn và dễ thấy nhất là khi cái thế lực này lại chiếm lĩnh được những cái ghế cao ngất ngưỡng của quyền lực để thực thi thủ đoạn của mình”.
Việc hiện tại có “xu hướng giáo điều, tả khuynh” là chuyện tất yếu do
trình độ xã hội, nó cũng như bao sai trái, yếu kém khác còn tồn tại
trong xã hội chúng ta, trong đó có cả xu hướng hữu khuynh. Về kinh tế vì
sự giám sát thiếu hiệu quả đã để xảy ra tình trạng mà trên diễn đàn
quốc hội đã lo ngại là việc hình thành các nhóm lợi ích, dùng vốn công
làm kinh tế tư. Còn nhiều vụ việc, cá nhân tự do xuyên tạc, quấy rối,
làm càn mà chưa xử lý nghiêm minh, trong đó có không ít “chấy thức, rận
sĩ” như Tương Lai. Việc cho các vị lãnh đạo đương nhiệm “trắng trợn…
chiếm lĩnh được những cái ghế cao ngất ngưỡng của quyền lực để thực thi
thủ đoạn” thực sự là ngôn ngữ của một kẻ phản động, thể hiện sự đố kỵ,
cay cú của một kẻ khi tham vọng không thỏa. Nó cũng thể hiện sự ảo tưởng
về khả năng bản thân, tự tin vô lối, núp bóng ông Võ Văn Kiệt.
***
Võ Văn Kiệt không chỉ là một cố Thủ tướng mà còn là một nhà cách mạng,
đã sẵn sàng hy sinh thân mình, tham gia cách mạng từ hồi trứng nước,
chống ngoại xâm vì nền độc của Tổ quốc. Ông đã hy sinh rất lớn lao khi
cả vợ và ba con ông đã bị chết vì bom đạn của địch. Sau ngày thống nhất
ông cũng có đóng góp lớn cho công cuộc xây dựng và phát triển đất nước.
Ông xứng đáng được nhà nước vinh danh khi một đại lộ tại TPHCM mang tên
ông. Ông bằng tuổi cha tôi, tôi cũng học cùng khóa, cùng Trường Đại học
Tổng hợp TPHCM với Võ Hiếu Dân, con gái ông. Dân học Sinh, tôi học Hóa,
có một năm ăn cùng nhà ăn tại khu Đại học Thủ Đức. Thằng bạn GS Nguyễn
Vân Nam, cựu con rể ông Nguyễn Hộ, cũng rất thân với các con ông. Nghĩa
là với ông tôi cũng có chút cơ duyên. Tôi cũng quý mến ông bởi tính
quảng giao, cởi mở, không cố chấp với những người thuộc chế độ cũ như
tôi. Ông đã mời họ làm việc, sẵn sàng lắng nghe, sử dụng tri thức và
kinh nghiệm của họ; còn tôi thì làm rể luôn nhà họ.
Nhưng viết về ông hôm nay tôi phải khách quan. Thực tế Võ Văn Kiệt là
một nhà chiến thuật chứ không phải chiến lược. Ông là người của những
việc cụ thể, xuất phát từ thực tiễn chứ không phải là một nhà lý luận.
Nhiều câu nói của ông rất được lòng quần chúng khiến ông đúng là một tấm
gương của sự hòa hợp dân tộc. Nhưng cũng chính điều này đã bị những kẻ
xấu lợi dụng.
Nhân dịp 30 năm ngày đất nước thống nhất, ông đã trả lời báo Quốc Tế (vnexpress ngày 15/4/2005 đăng lại):
“Chiến thắng của chúng ta là vĩ đại, nhưng chúng ta cũng đã phải trả giá cho chiến thắng đó bằng cả nỗi đau và nhiều sự mất mát. Lịch sử đã đặt nhiều gia đình người dân miền Nam rơi vào hoàn cảnh có người thân vừa ở phía bên này, vừa ở phía bên kia, ngay cả họ hàng tôi cũng như vậy. Vì thế, một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại, có hàng triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn. Đó là vết thương chung của dân tộc cần được giữ lành thay vì lại tiếp tục làm cho nó thêm rỉ máu”.
Câu “Vì thế, một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại, có hàng
triệu người vui, mà cũng có hàng triệu người buồn” của ông đã thành nổi
tiếng nhưng xem chừng không ổn. Về nỗi buồn mất mát thì cả hai phía đều
có, nhà tôi anh ruột tôi cũng hy sinh. Nhưng xếp ngang nhau niềm vui
chiến thắng của người giải phóng với nỗi buồn thất bại của những người
theo địch rõ ràng là không phải. Chúng ta có thể tha thứ để hòa hợp
nhưng đúng sai không thể hòa cả làng. Sẽ phải viết lại lịch sử không
đúng với thực tế để chiều theo tình cảm và làm trái đạo lý sao? Biết
giáo dục tinh thần yêu nước cho học sinh và cho cả người dân ra sao?
Về lòng yêu nước, ông cũng nói: “Có hàng trăm con đường yêu nước khác
nhau. Tổ quốc Việt Nam không của riêng một đảng, một phe phái, tôn giáo
nào” (BBC, 14 tháng 6 năm 2008); “Tổ quốc là của mình, dân tộc là của
mình, quốc gia là của mình, Việt Nam là của mình, chứ không phải là của
riêng của người cộng sản hay của bất cứ tôn giáo hay phe phái nào cả”
(BBC, 11 tháng 6 năm 2008”.
Nói như ông, những người thuộc VNCH cũng hoàn toàn có quyền yêu nước
theo kiểu của họ, có quyền đòi lại nước của họ, vậy ông có trả lại cho
họ không? Nếu trả thì ông tham gia cách mạng làm chi? Hoặc sau giải
phóng, ông nhờ một số chuyên gia chế độ cũ làm cố vấn, theo tinh thần
trên, người ta cũng hoàn toàn có thể nói ông chỉ giỏi đánh giặc, không
biết làm kinh tế, vậy sứ mệnh của ông xong rồi, ông nên nghỉ, giao quyền
lại cho họ làm kinh tế, ông có chịu không?
Vì vậy Tương Lai cũng như dư luận luôn cho Võ Văn Kiệt là điển hình của
sự đổi mới, đối nghịch với xu hướng giáo điều, bảo thủ trong ban lãnh
đạo ĐCSVN là không đúng. Thực tế đúng là cần có một người như Võ Văn
Kiệt nhưng tất cả như ông đất nước sẽ loạn!
***
Kết lại bài này, tôi muốn trả lời câu hỏi, cái gì khiến Tương Lai chống
phá chế độ điên cuồng, thâm thù cuộc đấu tranh giai cấp đến vậy?
Theo Báo Quân đội nhân dân, 16/09/2009, Tương Lai là con Tổng đốc Tôn
Thất Đàn, Thượng thư bộ Hình, Tổng đốc Nghệ Tĩnh trong thời kỳ Pháp
thuộc. Tôn Thất Đàn từng trực tiếp ra Nghệ An, Hà Tĩnh chỉ huy chiến
dịch khủng bố trắng phong trào Xô viết, triệt phá cơ sở cách mạng; bắt,
giết các nhà cách mạng như Nguyễn Phong Sắc, Nguyễn Đức Cảnh, Lê Mao, Lê
Xuân Đào, Hoàng Trọng Trì.
Chính vì mang cái gen đó, sau bao năm Tương Lai vẫn chưa nguôi mối thù
về “đấu tranh giai cấp”, cuộc đấu tranh đã xóa đi được cái chế độ phong
kiến Nhà Nguyễn đã làm mất nước, bù nhìn, nhưng vẫn sống phè phỡn trong
cung vàng, điện ngọc, lăng tẩm, còn lưu dấu đến tận ngày nay. Những thứ
đã được xây dựng mà qua câu ca dao đã nói lên được phần nào nỗi khổ của
dân: “Vạn Niên là Vạn Niên nào/ Thành xây xương lính,hào đào máu dân”.
Vậy có thể nói hành động của Tương Lai hôm nay dù núp bóng ông Võ Văn
Kiệt và nhân danh bao điều lấp lánh, thực chất chỉ là một sự phục thù
giai cấp!
Nguồn : Đông La
No comments:
Post a Comment