Hoàng Hữu Phước, MIB
Một
Trong xã hội có bao sự tranh giành và ngôn từ càng là lĩnh vực chứng kiến sự tranh đua khốc liệt, trước tiên là về thương hiệu đòi hỏi phải đăng ký tác quyền và độc quyền, tất cả thuộc vấn đề buộc phải có trong xã hội văn minh theo chuẩn quốc tế. Sau đó là về danh hiệu không đòi hỏi gì cả nên có kẻ thì xưng là diva dù hát ca khúc của người khác trong khi đứng không nổi phải ngồi bệt xuống sàn diễn, kẻ xưng nhà sử học dù chỉ là anh cử nhân không giảng dạy cơ hữu tại đâu cũng như chẳng trình làng tạp chí nghiên cứu sử học thế giới tức journal bất kỳ công trình nghiên cứu hàn lâm nào, kẻ tự xưng danh hài dù chỉ tấu hài ồn ào tía lia tía lịa vô duyên, kẻ vĩnh viễn bại trận đớn nhục ê chề trên đấu trường thể thao thế giới thì tự xưng đấu lăn xả vì màu cờ sắc áo, còn kẻ kinh doanh bất động sản thì rao bán trên tivi căn hộ chung cư cao tầng cho các nhà trí thức trẻ có bằng cấp từ hệ cao đẳng trở lên. Cái sự bát nháo ấy nói lên cái tự do. Mà tự do thì quý thật.
Hai
Trong bài viết Sài Gòn Thanh Lịch trên Emotino năm xửa năm xưa, tôi có kể lại chuyện lúc tôi thấy đèn đường chuyển sang màu vàng rồi đỏ đã ngừng xe đúng vạch ở ngã tư Nam Kỳ Khởi Nghĩa–Trần Quốc Toản trong một buổi chiều mùa hạ, hai phụ nữ son phấn lòe loẹt đèo nhau trên một chiếc HS chạy len lên để rẻ phải vô đường Trần Quốc Toản và khi lên ngang bên hông tôi đã quay sang hét lên giận dữ vào mặt tôi: “Ngừng xe ẩu vậy cha! Không biết chạy xe hả, Thằng Mù!” Còn vào một buổi tối mùa hè chạy xe trên đường Lý Chính Thắng sắp ra đến Hai Bà Trưng thì tôi bị một xe đạp từ trong hẻm lao ra húc làm tôi và cả hai thanh niên mình trần trùng trục đèo nhau trên chiếc xe đạp ấy cùng té lăn ra đường. Tôi tuy rách đầu gối nhưng thấy hai “cháu” nhăn nhó đớn đau nên đã nhanh miệng hỏi han: Có sao không? Xin lỗi nhe! chỉ để kịp nghe một “cháu” nói “ĐM, thằng cha này chạy ẩu mà biết điều xin lổi, chứ không thì tao đánh chết mẹ.” Hóa ra, “chạy ẩu” thuộc quyền phán quyết của kẻ “chạy ẩu”. Đây là thí dụ về sự giành quyền sở hữu ngôn từ của giới côn đồ dù nam hay nữ.
Ba
Khi hè nhau đào thoát khỏi Anh Quốc đổ bộ lên Tân Thế Giới dần dần hình thành nên nước Mỹ ngày nay, những kẻ cùng đường mạt lộ và tội phạm đã mừng quýnh vì được “tự do” không còn bị ràng buộc bởi pháp luật hà khắc của Vương Quốc Đại Anh, nên đã truyền lưu cái sự sướng ngất ngây ấy cho con cháu sau này chiếm quyền sở hữu hai chữ “tự do”, ngợi ca “tự do” đến độ hiến pháp cho người dân “tự do” sở hữu vũ khí xả láng khiến muốn mua ngay cả đại liên cũng cứ mua sắm “tự do”, rồi hình thành cái gọi là Thế Giới Tự Do quy tụ quanh mình những tiểu quốc đàn em mà danh từ nâng cấp gọi là phe đồng minh từ Úc Đại Lợi cho đến Việt Nam Cộng Hòa mà mình làm chủ soái. Thế nhưng, cái gọi là Thế Giới Tự Do đầy kiêu hãnh tự nhiên biến mất ngay cả trước khi có sự kiện tan rã của Liên Xô và khối xã hội chủ nghĩa. Thế Giới Tự Do biến mất vì các tiểu quốc đàn em tại Châu Âu trở thành cường quốc kinh tế vừa tranh mua tranh bán tranh giành thị trường – kể cả thị trường vũ khí – vừa giở thói sừng cồ rống họng cải lẫy chống đối chủ soái, thậm chí sau khi Liên Xô biến thành nước Nga tư bản hùng cường thì hóa ra trong Thế Giới Tự Do xuất hiện kẻ thù truyền kiếp nên tốt nhất là Thế Giới Tự Do phải tự biến mất để khỏi có ai khác chen chân vào đứng chật chội bên trong. Chưa kể, chủ soái của Thế Giới Tự Do đang sống dở chết dở với cái “tự do” sở hữu súng ống từ súng lục cho đến tiểu liên, trung liên, đại liên trong dân chúng. Thế Giới Tự Do chỉ còn tồn tại trong các nhóm chống Việt muốn có một cơ sở để còn cái bám víu vào đấy mà tiếp tục ra rả rằng Việt Nam không có “tự do”. Đây là thí dụ về sự giành quyền sở hữu ngôn từ của những chính khách thủa sơ khai chưa đạt trình độ thâm thúy, khôn ngoan, thấu thị.
Bốn
Xuất hiện vươn lên từ trong lòng Thế Giới Tự Do, những nhà tư tưởng Mác-xít Lê-nin-nít khi nhận chân sự thật rằng từ “tự do” đã bị chiếm hữu nên nhanh tay dành lấy từ “dân chủ” mà Mỹ và đàn em tức đồng minh đã khinh suất bỏ quên. Thế là từ “dân chủ” xuất hiện trong tên gọi của một số quốc gia theo đường hướng thân cộng sản. Trong khi tự do mất hẳn ý nghĩa do các nhà nước Mỹ và Âu Tây ra sức giám sát và nghe lén điện thoại của công dân, do các nước này điên đầu với tự do sở hữu vũ khí, do các nước này vừa phất cao ngọn cờ tự do thương mại vừa sử dụng các chiêu trò bảo hộ mậu dịch để ngăn chặn tự do của các nước khác muốn tự dobuôn bán tại nước mình, do có sự xuất hiện của những thế lực khủng khiếp tự dochống Mỹ, và do các nước tự do này tuyệt đối ngăn cấm dân chúng tự do phát triển tư tưởng cùng học thuyết Cộng sản; thì dân chủ luôn chiếm thế thượng phong, và ngay cả Mỹ cũng không dám đặt tên chính đảng của mình là Tự Do mà giành lấy tên Dân Chủ cho một trong hai chính đảng duy nhất của họ, đồng thời dân chủ luôn tồn tại như một lý tưởng nghiêm túc về chính trị tại tất cả các quốc gia bất kể theo chính thể nào trong khi tự do hoàn toàn kém về ưu thế trong không gian và môi trường chính trị thực tiễn do chưa bao giờ thuộc phạm trù chính trị. Đây là thí dụ về sự giành quyền sở hữu ngôn từ của những chính khách Cộng sản khôn khéo, khôn ngoan, thuộc đẳng cấp thượng thừa.
Số Khuyến Mãi
Thế giới của mạng xã hội vốn luôn là thứ thế giới thấp lè tè mà đa số cư dân thuộc hạng người ẩn danh ẩn núp thì cái sự lạm dụng ngôn từ cực kỳ hỗn loạn trong cả hai khâu chính là giành giật và gán ghép, tức ôm tất cả những từ hay ho để tự dâng tặng chính mình hay phe mình và dán những từ chẳng hay ho gì lên trán đối phương hoặc phe đối nghịch. Mà cái sự nhiễu nhương ấy nào có đáng gì để viết về dài hơn hoặc cho một số Năm nào đó.
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế
No comments:
Post a Comment