2016/08/11

MÁCH NƯỚC CHO CỜ VÀNG

Xichloviet


Cổ nhân đã dạy rằng “hợp quần nên sức mạnh”. Chắc hẳn các anh cờ vàng cũng biết như thế nhưng lực bất tòng tâm.
Tập thể nào cũng muốn có sức mạnh, tập thể cờ vàng cũng không ngoại lệ, nhưng không phải cứ “hợp quần “ là có ngay được sức mạnh.  Muốn có sức mạnh là phải hợp quần nhưng điều tiên quyết phải có tổ chức. Điều này ngay cả những băng đảng xã hội đen hay những băng đảng bảo kê cho các em đứng đường cũng ý thức được.
Một tổ chức bao giờ cũng  phải có  nội quy, có kỷ luật ,cùng  chí hướng và quan trọng nhất là phải có một  thủ lĩnh thì mới  thống nhất được hành động và mới mạnh được. Đã hơn 37 năm qua thời gian quá dài, các anh cờ vàng có dư  điều kiện để hình thành một tổ chức có sức mạnh nhắm tới mục tiêu là lật đổ CS. Thế nhưng các anh vẫn loay hoay, ngay đến  việc   tìm chỗ  cắm cái lá cờ vàng  cũng mãi chưa xong trong khi đối thủ của các anh ngày càng mạnh lên càng được nể trọng trên thế giới. Chỉ có việc  cắm một lá cờ ở xứ BU các anh  cũng phải xin xỏ, phải  “đấu tranh” thì việc các anh đòi giải thể CS cắm cờ vàng ở VN xem ra xa vời quá. Các anh chưa nhổ được cọng lông nào của CS cũng chỉ vì  chưa bao giờ các anh có được một tổ chức hoàn chỉnh thống nhất và một thủ lĩnh cờ vàng.
Yếu tố tạo nên sức mạnh cần thiết  là có cùng chí hướng và lòng thù hận  thì cộng đồng cờ vàng  các anh đã có sẵn. Chí hướng của các anh là tiêu diệt CS, căm thù của các anh là căm thù CS, bởi vì CS nó tống cổ  BU các anh về nước, nó đá văng cái chế độ VNCH của các anh  đồng nghĩa với việc đá bể nồi cơm các anh.  Vấn đề còn lại là làm thế nào để tập hợp được những sức mạnh tiềm tàng ấy vào  trong một tổ chức hoàn hảo và có một thủ lĩnh ưu việt là có thể hình thành một lực lượng để các anh tha hồ mà tung hoành chống cộng, thế  nhưng các anh cứ loay hoay như gà mác tóc quá lâu rồi. Chẳng phải các anh ngu đến nỗi không biết đến điều  đó mà là  bởi vì anh nào cũng muốn làm cha thiên hạ,  nhiều cha quá, lắm thầy thối ma cha nào cũng xem mình là số một nên cha này chửi cha kia tập thể cờ vàng của các anh biến thành hũ mắm thúi bốc mùi không ngửi được .
Các anh thường nói đến “chính nghĩa quốc gia” để mị dân và để tuyên truyền tập hợp lực lượng, thực ra cái khẩu hiệu đó không hề có tác dụng. Ngày xưa các anh có cả một bộ máy  chính quyền để tuyên truyền về nó,  có cả BU chống lưng  và  từng lải nhải hết công suất  về cái “chính nghĩa” này nhưng bu con các anh cũng phải ôm nhục tuột quần mà  chạy.
Tuột quần mà chạy theo đúng nghĩa đen chỉ có ở “quân lực” các anh mà thôi, từ cổ chí kim chưa có “quân lực “  nào trên thế giới  khi đầu hàng rồi mà phải cởi quần cả. Các anh cởi quần vì sợ CS nó thấy cái quần lính nó không tha dù đã vứt cái áo đi rồi. Cái này là do chính các anh hù dọa nhau mà ra cả, các anh hù CS tàn ác dã man nên quan  lính các anh sợ quá phải tuột quần tạo thành hiệu ứng domino quần áo ba lô súng đạn vứt đầy đường, tan hàng xẻ nghé sang đến xứ BU vẫn chưa hoàn hồn.
                              Hình ảnh “quân lực VNCH” trong “tháng tư đen”
                                       Tất cả đều lột sạch chỉ chừa cái quần tà lỏn
Cái các anh gọi là chính nghĩa được định nghĩa rất  tương đối, nó không thể tự biến thành sức mạnh được. Một tổ chức như Al Qaeda thế giới gọi nó là khủng bố nhưng nó vẫn nói nó là chính nghĩa nó đã làm cho Bu các anh  thất điên bát đảo hao tài tốn của mà các anh nằm mơ cũng không có được một tổ chức như thế chính vì các anh không có tổ chức và không có  thủ lĩnh.
Các anh có hàng trăm tổ chức chống cộng nhưng chưa hề có một tổ chức nào có thực chất, chưa bao giờ các anh có tiếng nói chung và chưa bao giờ có được một lãnh tụ, đơn giản là vì anh nào cũng có lý lịch là  bỏ của chạy lấy người núp váy BU chẳng anh nào đủ tư cách khả năng và bản lĩnh của một lãnh tụ.  Chưa tính đến chuyện khi có được một tổ chức đủ mạnh, có tiếng nói chung  có một thủ lĩnh kiệt xuất các anh cũng cần phải có kế hoạch hành động, cần có phương án, phương tiện  đấu tranh, cần lộ trình rõ rệt. Điều này có vẻ  khó với các anh vì xưa nay các anh chống cộng theo kiểu mì ăn liền, chống cho bõ tức, chống cộng kiếm cơm, chống cho bớt hận.
CS đối đầu với BU của các anh trên bất cứ phương diện nào đều tuân thủ sách lược  5 bước đấu tranh cách mạng là:  điều nghiên – tuyên truyền –  tổ chức – huấn luyện – đấu tranh. Chỉ riêng bước điều nghiên đã họ đã phải  tung cả một mạng lưới tình báo để rình rập các anh mà cho đến khi sang đến xứ BU ngoái đầu nhìn lại các anh mới biết họ là ai.
Trong một cuộc đối đầu bao giờ người ta cũng bắt đầu bằng bước “điều nghiên”.  Binh pháp Tôn Tử dạy “Tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng”, tức là, “Biết ta biết người trăm trận trăm thắng” cho thấy điều nghiên đối thủ nó quan trọng thế nào. Các anh cờ vàng chống cộng nhưng không cần điều nghiên và cũng không có khả năng điều nghiên, chẳng hiểu tí gì về CS, cứ hô hào như con vẹt, ra sức moi móc hạ thấp hình ảnh đối phương dấu nhẹm những điểm mạnh của đối thủ, không dám nhìn nhận sự thật,  tuyên truyền tâng bốc nhau nói xấu chửi bới đối thủ cho hả dạ.
Ngày xưa các anh hoàn toàn ỉ lại vào tin tức tình báo của BU, không cần tìm hiểu đối phương.  Các anh chỉ biết chăm bẵm cho việc bắt lính  nhiều càng nhiều càng tốt. Kế hoạch hành quân nào của các anh cũng bị đối phương  biết trước từ …chợ Bến Thành thì đủ thấy cái tổ chức của các anh nó thua cả tổ chức bảo kê của mấy mụ tú bà. Thử hỏi làm sao các anh thắng cho được.
Các anh tạo ra hình ảnh một đối phương hèn kém, dốt nát,  nhìn đối phương bằng con mắt ngạo mạn xem nhẹ đối phương  nhìn đối phương từ  vòng tay che chở của BU  quen tâng bốc vuốt ve nhau, vuốt ve cái chính nghĩa cờ vàng cho nên không thể thấy được sức mạnh của đối phương đến đâu,  đến khi lũ lượt kéo nhau bỏ  chạy các anh vẫn không hiểu nổi. Mười năm sau các anh cũng vẫn ngơ ngác không hiểu tại sao. (lời tự sự của đại tá không quân VNCH Phạm Đình Cương ). Ngay bước thứ nhất này các anh đã thua xa đối thủ và  đã hé lộ sự thất bại của các anh rồi.
Tuyên truyền: Về mặt này ngay chính các anh từng tự nhận là thua xa CS. Các anh cho rằng trong thắng lợi của CS có đóng góp phần lớn của việc tuyên truyền. CS giỏi tuyên truyền nên mới dụ được dân theo họ. Hệ thống chiến tranh chính trị với bao tiền của BU cung cấp cho  các anh ở đâu mà các anh đấu không lại hệ thống  tuyên truyền nghèo nàn của CS? Các anh nên nhớ rằng các anh thua chính  là vì  nhận thức về tuyên truyền của các anh  sai lầm trầm trọng. Người CS  xem tuyên truyền là quảng bá sự thật còn các anh cho rằng  tuyên truyền là thủ đoạn lừa bịp. Trong các giáo trình tuyên huấn của CS họ đều định nghĩa rằng tuyên truyền là phổ biến sự thật nhằm giác ngộ quần chúng. Dĩ nhiên những sự thật bất lợi sẽ không phải là nội dung tuyên truyền. Trong các chỉ thị của họ các anh thường đọc thấy cụm từ “ Đẩy mạnh công tác tuyên truyền để nâng cao nhận thức người dân về …….”  Đối với họ sự thật bao giờ cũng có sức thuyết phục cao, bóp méo sự thật để tuyền truyền là hạ sách.
Các anh thì ngược lại, các anh xem  tuyên truyền đồng nghĩa với nói láo. Hệ thống tâm lý chiến của các anh ra sức bôi nhọ đối thủ để chứng minh mình vượt trội, ra sức đánh bóng quân đội VN cộng hòa để mị dân dụ lính.  Chính vì vậy khi người dân biết được sự thật thì luận điệu tâm lý chiến của các anh phá sản.  Thế nhưng cho đến bây giờ những luận điệu đó vẫn không hề thay đổi.
Sai lầm lớn trong chiến tranh tâm lý của các anh là các anh lấy nói láo làm sách lược tuyên truyền, luôn chú trọng cái bề ngoài, tôn vinh cái mã bóng bẩy của chế độ được bọc bởi đô la của BU để chiêu dụ người dân. Các anh tô vẽ cho chế độ các anh về sự phồn vinh vật chất, là hòn ngọc Viễn Đông là quân đội hạng tư thế giới để chứng tỏ mình phồn vinh hùng mạnh để so sánh với xã hội miền Bắc nghèo đói yếu kém để đổ lỗi cho chế độ CS độc tài. Các anh đánh bóng cho hình ảnh người lính cộng hòa ngang tàng khí phách hào hoa phong nhã, so sánh với người lính Bắc Việt nhếch nhác luộm thuộm để chứng minh cho sự vượt trội của chế độ Cộng Hòa.  Các anh tự nhận là đồng minh của BU để giấu đi thân phận tay sai, nô lệ. Tất cả những điều tráo trở nói láo của các anh đều nhắm đến việc gây ảo giác cho người dân và cho chính các anh rằng các anh tự do trù phú  phồn vinh còn CS thì nghèo đói, hèn kém, dã man, không chính nghĩa.
Các anh rất sợ sự thật lịch sử nhất là sự thật lịch sử đó có lợi cho CS. Nếu không thể dấu diếm thì các anh bóp méo nó đi xuyên tạc lịch sử cho phù hợp với sách lược chiến tranh tâm lý của các anh. Các anh nói rằng chiến thắng Điện Biên Phủ là công của … Tàu, hiệp định Geneve là do CS ký với Pháp để “chia đôi đất nước”. Các anh ra rả tuyên truyền gán cho miền Bắc là tay sai của CS quốc tế  “xâm lược” miền Nam,  các anh chỉ nhờ Mỹ bảo vệ các anh mà thôi. Các anh  không rước voi về dày mả tổ các anh không phải lính  đánh thuê các anh không phải nô lệ. Các anh đã thành công đánh lừa được rất nhiều người nhất là các thị dân ở miền Nam. Chỉ đến khi cuộc cách mạng thông tin bùng nổ bộ mặt nói láo các anh mới lộ ra.
 Một tập thể có tổ chức tốt, có thủ lĩnh giỏi dù nhỏ nhưng có thực chất vẫn có sức mạnh gấp trăm lần cái tập thể cờ vàng các anh.   Ngày nay  cuộc biểu  tình nào của các anh cũng nhất thiết phải cờ xí rợp, trời âm thanh ầm ĩ  để thiên hạ hoa mắt mà tưởng rằng các anh đông lắm, các anh mạnh lắm. Truyền thông các anh thì phóng đại không biết xấu hổ số lượng người biểu tình để làm tăng thêm ảo giác với nhau. Các anh xem chuyện nói láo là bình thường, là kỹ năng, là thủ đoạn đấu tranh, là vũ khí tuyên truyền. Một câu chửi CS nào các anh nghe khoái lỗ tai là các anh truyền bá cho nhau nhanh như tên lửa dù nó có tục tĩu mất dạy đến đâu. Các anh cho rằng chửi như thế CS mới thấm đòn. Chưa hết, các anh lôi lãnh tụ của CS ra để phỉ báng nghĩ rằng cho CS nó tức và các anh đỡ tức. Đó là nét rất đặc trưng của văn hóa cờ vàng.
 Các anh quơ vào tất cả mọi thành phần từ kỳ nhông đến các ké từ chí thiện đến chí phèo từ lý tống đến lý toét từ đứng đường đến du côn,  chỉ cần  phất lá cờ vàng hay chửi CS là có chính nghĩa cờ vàng, các anh vơ vào tuốt tuồn tuột không cần biết gì khác. Ở quốc nội bất cứ ai “bất đồng chính kiến” với CS là các anh tung hê và gom bi hết  vào phe ta.
Các anh tôn vinh những quái thai, dị nhân làm anh hùng, các anh vái lạy kẻ giết hại bao đồng bào mình rồi xin nó phù hộ giải trừ CS, các anh lập đàn cúng tế cầu trời cho Trung Cộng nó làm cỏ VN . Chính những trò mất dạy này làm cho đồng hương các anh ngao ngán mà càng ngày trở thành “việt gian “càng nhiều. Những trò nhố nhăng đó các anh gọi là chống cộng, nó xảy ra chính vì các anh không có lãnh tụ, không có lãnh đạo, không thể thống nhât hành động,  mạnh ai nấy làm, không có tổ chức và tiếng nói chung.
Cờ vàng làm lễ  “Tạ Ơn”  những kẻ giết hàng triệu đồng bào mình ngày 26-12-2011 tại khu “Tượng đài Chiến Sĩ Việt Mỹ”
Trần Khải Thanh Thủy được tôn vinh là anh hùng chấp nhận đứng vào hàng ngũ cờ vàng đang đối thoại với đàn em trong nước đang lập đàn cầu cho Tàu đánh VN.
Không có được một tổ chức không có được một thủ lĩnh cho nên  mới xảy ra cho tập thể cờ vàng các anh  cái nông nỗi hỗn quân hỗn quan, giành ăn cắn xé, cực đoan ngu xuẩn, phát ngôn tục tĩu chửi bới lẫn nhau giành nhau chống cộng góp phần làm banh chành cái chính nghĩa cờ vàng. Chưa bao giờ các anh tạo được cho các anh “sức mạnh cờ vàng” thực sự.
Tổ chức:  Tổ chức ở đây được hiểu như một động từ tập hợp lực lượng vào một tập thể có kỷ luật. Đây là bước đi kế tiếp khi bước  tuyên truyền đã đạt được sự đồng thuận cao nhất. Khi đã đồng thuận người ta sẽ sẵn sàng hy sinh sức người sức của để đạt được mục tiêu.  CS tập hợp quần chúng trong một tổ chức có quy mô chặt chẽ và khoa học. Mọi hành động đều phải có sự  đồng thuận và  nhất trí cao của tập thể cho nên họ tạo ra sức mạnh to lớn vô cùng . Những cuộc biểu tình do họ phát động  luôn luôn gây được tiếng vang rộng lớn và gây áp lực mạnh cho giới cầm quyền các anh, Dù biết CS kích động nhưng các anh vẫn phải  bó tay vì họ tổ chức quá hoàn hảo. Những cuộc biểu tinh do họ phát động lan sang tận xứ BU các anh tạo nên làn sóng phản chiến  khắp nơi làm cho Bu con các anh mất ăn mất ngủ.  Đó chính là kết quả của công tác điều nghiên và tổ chức quần chúng đấu tranh của họ. Đối với quân đội, người lính Bắc Việt không có lương như lính các anh,  lương thực, trang bị đêu thiếu thốn hơn các anh rất nhiều nhưng họ chiến đấu bằng cả trái tim rực lửa. Các anh từng tuyên truyền rằng người lính Bắc Việt bị ép buộc phải cầm súng không thể cưỡng lại. Nhưng các anh không thể giải thích được tại sao những cán binh CS bị các anh bắt dù bị các anh  tra tấn chết đi sống lại vẫn không hé răng để bảo vệ tổ chức của mình. Các anh chưa bao giờ hiểu được đối thủ của mình. Các anh thua là điều tất yếu
Người biểu tình tại Berkeley, California tuần hành phản đối cuộc chiến tại Việt Nam vào tháng 12/1965. Ảnh: AP
Huấn luyện : Những thành công thất bại trong các cuộc đấu tranh đều được đối phương các anh rút kinh nghiệm triệt để đưa vào bước huấn luyện phát động phong trào. Những nhân tố nồng cốt được huấn luyện rất kỹ để làm hạt nhân lãnh đạo phong trào và dĩ nhiên họ hiểu rõ các anh như lòng bàn tay.  Huấn luyện phải dựa trên kế hoạch hành động được hoạch định kỹ càng và có sự nhất trí cao.  Về mặt này các anh toàn là đấu tranh tự phát mạnh ai nấy làm, tức lên là làm, anh này làm anh kia chửi. Anh nào cũng cho là mình giỏi ai làm khác mình là bưng bô cho CS v.v… Xưa nay các anh không có kinh nghiệm và dốt nát trong đấu tranh chính trị. Hiệp định Paris cũng do BU các anh soạn sẵn và  các anh  chỉ có việc ký vào. Trong hội nghị,  phái đoàn các anh bị xếp vào chiếu dưới và chỉ là bù nhìn mà thôi mọi việc đều được Bu các anh và CS Bắc Việt quyết định.
Đấu tranh : Lịch sử cho thấy đấu tranh trên mọi mặt trận quân sự chính trị và ngoại giao, người CS có bề dầy kinh nghiệm và vượt trội, các anh so với họ chỉ là trẻ con. Mọi thứ các anh đều cần BU cố vấn và chỉ đạo, các anh không biết cách tự lực cánh sinh, các anh hoàn toàn ỉ lại vào sự chở che của BU cho nên các anh vô cùng yếu ớt khi không có BU bên cạnh. Chỉ cần 55 ngày vắng BU đối phương đã quét sạch các anh đủ thấy điều đó.
Đồng bào Sài Gòn biểu tình tại chợ Bến Thành phản đối chính sách đàn áp của chế độ Mỹ – Diệm (1-5-1960)
 
                                 Nhân dân Củ Chi đồng khởi phá ấp chiến lược – 1960
Các anh hãy nhìn những cuộc biểu tình do CS phát động mà học hỏi. Nó là cú đấm thực sự vào chế độ cầm quyền của các anh không phải biểu tình để khoe cờ như các anh, chẳng cần phải “quốc ca mặc niệm” vớ vẩn như các anh,  chẳng cần cờ xí  chỉ cần những thông điệp và khí thế mạnh mẽ đủ sức đánh  động toàn thế giới và đủ sức đánh gục một chế độ.
 Tóm lại là các anh đã thua toàn diện trong quá khứ và vẫn không hề rút kinh nghiệm, không có gì sửa đổi trong hiện tại trái lại càng ngày các anh càng cực đoan nếu không muốn nói càng ngày càng ngu tệ hại. Vẫn phải ôm bầu vú của BU, vẫn huyênh hoang tự cao tự đại nhưng rỗng tuếch. Vẫn giành ăn cấu xé nhau vẫn xem thường quần chúng vẫn ấu trĩ về chính trị và chẳng biết gì về đối phương.
Muốn thắng CS các anh phải thắng chính mình trước khi xây dựng một tổ chức mạnh nếu không thì dù có thêm 10 lần 37 năm các anh vẫn là trẻ con đối với CS. Sau đây là một số mách nước cho các anh, các anh cần khắc phục những điểm yếu kém của mình trước khi nói đến việc đối đầu với CS :
Chết nhát : Đây là điều các anh cần khắc phục đầu tiên nếu muốn đối đầu với CS. (Chẳng là các anh từng tuyên bố không muốn đối thoại chỉ muốn đối đầu hay sao? ) Tuy nhiên cái lá gan quá nhỏ bé của các anh vẫn chưa lớn lên được kể từ ngày bỏ chạy sang ôm bầu vú BU. Hễ thấy cái gì giống cờ đỏ sao vàng là các anh bấn loạn cả lên hò hét biểu tình phất lá cờ vàng loạn xạ cho bớt run. Anh ca sĩ  các anh cũng sợ, thầy tu các anh cũng teo gan. Cán bộ CS thì khỏi nói,  thấy bóng dáng họ là các anh như bầy ong vỡ tổ kêu gọi nhau chí chóe loạn xà ngầu. Muốn đối đầu với đối phương nếu không bồi dưỡng cho lá gan nó to lên và bớt cái mồm lại thì muôn đời các anh vẫn là con nít so với đối phương và muôn đời ôm hận.
Sĩ diện, bảo thủ : Các anh đến giờ  vẫn cho mình là giỏi hơn CS. Chưa thấy các anh khen CS bao giờ, hễ ai có khen thì lập tức các anh chụp ngay cái mũ Việt gian. Các anh sĩ diện đến mức ngu muội, các anh vẫn cho rằng các anh không hề thua CS trong khi BU các anh thừa nhận thật bại nhục nhã, cả thế giới thừa nhận chiến thắng được xem là kỳ diệu của họ.  Các anh vẫn xem CS là dốt hơn các anh và BU ta mới là vĩ  đại. Các anh có thể khen mùi xú uế của BU thải ra là thơm tho nhưng tuyệt nhiên các anh không bao giờ ngợi khen CS. Sự bảo thủ của hầu hết các anh cờ vàng làm cho các anh lạc hậu với thời đại chỉ biết bám vào những bằng cấp thời xa xưa để đong đếm kiến thức. Vô số các anh trí thức không thành thạo computer, chỉ biết quanh quẩn đọc báo mạng và gửi email, không tận dụng được sức mạnh công nghệ để đấu tranh. Cái sĩ diện và bảo thủ làm cho các anh bộc lộ những hành vi ngu xuẩn mà ngay đến dân bản địa cũng ngửi  không nổi mà phải thốt lên là “Ignorant” để nói về các anh.
Ảo tưởng : Không có ảo tưởng các anh không phải là dân cờ vàng. Ảo tưởng nuôi dưỡng niềm tin của các anh. Các anh từng ảo tưởng về việc Mỹ  lùi một bước rồi sẽ phục hồi cái chế độ VNCH cho các anh. Khi tắt hy vọng các anh lại nuôi ảo tưởng về một cuộc các mạng nhung, hết cách mạng nhung các anh mong chờ Tàu nó tấn  công VN tiêu diệt CS giúp các anh. Các anh ảo tưởng BU có thể sử  dụng cây gậy nhân quyền để không chế CS vào quỹ đạo BU. Đủ loại ảo tưởng đủ màu sắc nhưng hoàn toàn là ảo tưởng. Sở dĩ các anh nuôi ảo tưởng vì các anh không còn tự tin vào chính mình và hơn thế nữa các anh quá dốt về chính trị. Cái dốt đó nó lại có sức lây lan trong cộng cồng cờ vàng các anh bởi chính  những trí thức cờ vàng. Ảo tưởng làm cho các anh ngu muội dã đành, nó còn làm cho các anh hành xử du côn điên loạn làm cho chính đồng hương các anh phỉ nhổ.
Đạo đức giả : Cờ vàng làm ra vẻ thương nước thương dân ghê lắm, dân chủ nhân quyền ghê lắm, nhưng không thể giấu nổi bộ mặt đạo đức giả rất ghê tởm qua những hiện tượng sau :
–         Không hề mảy may xúc động không hề lên tiếng khi Mỹ giết hại  dân vô tội đồng bào mình.
–         Hệ thống nhà tù hành hạ tù nhân thuộc loại dã man nhất thế giới không hề thua kém đức quốc xã.
–         Cầu nguyện cho giặc ngoại xâm xâm lăng đất nước để trả thù giúp cờ vàng.
–         Khói hương sì sụp vái lạy bức tượng kẻ giết hại đồng bào mình để xin nó phù hộ.
–         Ra sức chống lại tất cả những công việc, những người tiếp tay làm cho đất nước giàu mạnh
–         Khủng bố sát hại đồng hương khi họ không cùng quan điểm với mình, không chống cộng giống như mình
–         Hân hoan mở cờ trong bụng khi Tàu tấn công VN cầu nguyện cho nó tiến vào Hà nội.
Dù có miệng lưỡi đến đâu các anh cũng không thể che đậy được bộ mặt giả nhân giả nghĩa, và cách hành xử của kẻ quen làm nô lệ. Hở nột tí là các anh “thỉnh nguyên thư” BU nói gì các anh cũng vỗ tay theo, Bu chửi lên đầu các anh cũng câm nín,  đồng hương bị cảnh sát bu sát hại các anh ngậm bồ hòn không hề dám hé răng phản kháng, các anh chỉ biết to mồm hò hét trong xó bếp để hù dọa đồng hương. Thế mà các anh luôn lải nhải về tự do nhân quyền, thương nước thương dân. Ai tin các anh được ngoài các anh với nhau?
Có lời khuyên cho các anh rằng, muốn tập thể cờ vàng các anh mạnh khả dĩ có thể trở thành một thế lức đối trọng ở hải ngoại mà CSVN phải chú ý đến, các anh cần học ở chính đối thủ của mình về các bược đấu tranh cách mạng. Điều trước tiên các anh cần là có một lãnh tụ cờ vàng để tập hợp sức mạnh tập thể của các anh. Điều tiếp theo là các anh hãy thay đổi bản chất,  phát huy tinh thần dân tộc còn sót lại trong dòng máu các anh, thải loại cái máu vọng ngoại nô lệ.  Nhưng có lẽ đó là nhiệm vụ bất khả thi vì anh nào cũng muốn làm lãnh tụ, hơn nữa  cái não trạng nô lệ nó đã đóng vôi trong đầu các anh quá lâu rồi các anh không thể làm gì mà không có BU chống lưng đỡ đầu. Có phải thế không các anh?

No comments: