Hoàng Hữu Phước, MIB
06-02-2016
Thói thường thì người Việt Nam mỗi khi đi nước ngoài về đều hết lời
tán dương ca ngợi sự giàu có, tiện nghi, lộng lẫy, nguy nga biểu hiện lồ
lộ qua các điều vật thể cụ thể như đền đài, thành quách, phố xá, công
trình, v.v. ; cũng như qua những điều phi vật thể như các nét văn hóa,
cách ứng xử, lễ hội, v.v., tất cả toát lên sức sống sinh động, trù phú,
đáng khâm phục.
Và cũng theo thói thường thì mỗi khi có cái “thói thường” nêu ở trên,
người Việt Nam ngao ngán, ngúc ngoắc đầu ra dáng ngại ngùng, ngán ngẩm,
khi liên tưởng đến những điều vật thể và phi vật thể biểu hiện lồ lộ
qua bao việc, tất cả toát lên sự tồn tại mà không ai cho là không dị
thường, ngay cả nơi các nhà giáo dạy Sử và những người tự phong là “nhà
sử học” hay “sử gia”.
Cái hệ lụy từ hai thứ “thói thường” ở trên là chưa thấy ai nhìn ra
được – hay chí ít đề ra được một phương pháp cụ thể, khoa học, thuyết
phục để nói về – sự giàu đẹp “lồ lộ” định hình được, định tính được,
định lượng được của Việt Nam, vì vậy chả trách không đâu thấy có sự tự
hào, nhận ra được niềm vinh dự, của việc được sinh ra làm người Việt
Nam, dẫn đến việc tay thì ngửa ra nhận tiền lương, mà việc dạy Sử vẫn
không làm tròn, khiến học trò Việt thì dốt Sử (điểm zero mà không gọi là
“dốt đặc” mới là lạ!), còn hệ thống giáo dục nước nhà cứ mãi dùng chữ
“trăn trở” với “băn khoăn”, khiến nước ngoài lầm tưởng người Việt ta
khoái nằm ưỡn trên giường để thở dài (“trăn trở” lăn qua trở lại mà lị!)
hoặc ngồi đực ra bên bàn trà để nhíu mày nhăn trán (“băn khoăn” mà
lại!).
Bài viết này, do đó, cung cấp cho các nhà giáo dạy Sử, các “nhà sử
học” tự phong, và các “sử gia” trên trời rơi xuống những luận cứ khoa
học cho một công thức hàn lâm chuẩn xác nhằm cân đong đo đếm được mức độ
giàu mạnh của Việt Nam để sử dụng trong các bài giảng Sử, bài viết Sử,
phát biểu Sử, nhắm đến việc “minh bạch hóa” sức mạnh và vẻ đẹp của quốc
gia này.
Trước khi vào phần cốt lõi của các luận cứ, xin nói vi von thêm rằng
Thủ đô Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh dù có phát triển vùn vụt đến đâu,
điều này chẳng dính dáng gì đến việc phát triển vùng biên giới
Việt-Trung, Việt-Lào, và Việt-Cam, nghĩa là những gì đang có ở Hà Nội và
Thành phố Hồ Chí Minh như nhà cao tầng đồ sộ, đường nhiều tầng hiện
đại, hệ thống điều khiển giao thông phức tạp, v.v., không mang nội hàm
rằng ngần ấy thứ cũng có đầy dẫy khắp nơi ở các vùng biên giới
Việt-Trung, Việt-Lào, và Việt-Cam. Sự chịu đựng thành công của các vùng
biên giới đầy gian truân, lắm khổ ải, thừa thiếu thốn, đưa đến sự tồn
tại phát triển phồn hoa của Hà Nội, thành phố Hồ Chí Minh, cũng như các
phố thị khác của Việt Nam. Đã là chốn biên phòng, nơi ấy buộc phải chịu
nhiều thiếu thốn, thiếu hụt, cả về tiện nghi sống lẫn sự phô trương vật
chất phù hoa.
Việt Nam là xứ sở kỳ lạ vì gánh lấy gánh nặng làm chốn biên phòng của toàn vùng Đông Dương và Đông Nam Á.
Khi đi thăm Campuchia, đến ngắm các thành quách đền đài nguy nga, các
di tích khổng lồ hoành tráng, cách hành sử duy nhất đúng của du khách
Việt Nam là buộc miệng khen “Việt Nam thật vĩ đại, thật đẹp, thật hào
hùng” vì đã đổ xương máu, dồn của cải cứu đất nước ấy không bị Trung
Quốc tuyệt diệt giống nòi, không bị Trung Quốc cướp sạch kho tàng đem về
Bắc Kinh hoặc phá nát kinh thành, để mọi thứ bảo vật Khmer mang giá trị
văn hóa của toàn nhân loại vẫn còn tồn tại, để đất nước ấy phát triển
vượt bậc, trở thành một thành viên của cộng đồng nhân loại ngày nay.
Khi đi thăm Thái Lan, đến ngắm các thành quách đền đài nguy nga, các
di tích khổng lồ hoành tráng, cách hành sử duy nhất đúng của du khách
Việt Nam là thốt nên tiếng khen “Việt Nam thật vĩ đại, thật đẹp, thật
hào hùng” vì đã đổ xương máu nhiều ngàn năm không mệt mỏi chống chọi với
Trung Quốc, vơ vét đến cạn kiệt ngân khố quốc gia để hàng năm tiến cống
Trung Quốc, ngăn chặn Trung Quốc tràn xuống thôn tính Thái Lan cướp
sạch kho tàng Thái Lan đem về Bắc Kinh hoặc phá nát kinh thành Thái Lan,
để mọi thứ bảo vật mang giá trị văn hóa của toàn nhân loại vẫn còn tồn
tại, để đất nước Thái Lan phát triển kinh tế vượt bậc, trở thành một
thành viên đầy vinh diệu của cộng đồng nhân loại ngày nay.
Và khi đi thăm Mã Lai, Singapore, hay Indonesia, thậm chí cả
Australia bao la giàu mạnh, đến ngắm các thành quách đền đài nguy nga,
các di tích khổng lồ hoành tráng, cách hành sử duy nhất đúng của du
khách Việt Nam là buộc miệng khen “Việt Nam thật vĩ đại, thật đẹp, thật
hào hùng” vì đã đổ xương máu nhiều ngàn năm không mệt mỏi chống chọi với
Trung Quốc, vơ vét đến cạn kiệt ngân khố quốc gia Việt Nam để hàng năm
tiến cống Trung Quốc, ngăn chặn Trung Quốc tràn xuống thôn tính toàn bộ
Đông Dương và Đông Nam Á, ngăn chặn Trung Quốc chiếm giữ Biển Đông, ngăn
chặn Trung Quốc tràn quân thôn tính Châu Đại Dương, để mọi thứ bảo vật
mang giá trị văn hóa của toàn nhân loại vẫn còn tồn tại, để toàn vùng
phát triển kinh tế vượt bậc, trở thành những thành viên đầy tự hào của
cộng đồng nhân loại ngày nay.
Khi nói đến tên các quốc gia Đông Nam Á và Úc châu, không có nghĩa là
Việt Nam chỉ có thể tìm thấy sự vĩ đại của chính mình tại những nơi ấy.
Sự giàu có của Pháp cũng đến từ tài sản cướp được của nước Việt ta
trong hàng trăm năm xâm chiếm.
Việt Nam đã làm chốn biên phòng của toàn khu vực; do đó, sự phồn vinh
của các quốc gia trong khu vực sở dĩ có được là nhờ vào sự vững chắc
của chiến lũy Việt Nam. Phủ nhận điều này chỉ khiến người lên tiếng phủ
nhận biến thành phường ăn cháo đái bát, phụ nghĩa, vong ân, mà như thế
có khác gì loài dã thú.
Việt Nam đã làm chốn biên phòng của toàn khu vực; do đó, sự phồn vinh
của các quốc gia trong khu vực có được là nhờ vào sự vững chắc của
chiến lũy Việt Nam. Không biết gì về sự thật này để dạy học trò chỉ
khiến nhà giáo dạy Sử biến thành vô trí vô hóa vô lương vô tâm, chỉ là
những cỗ máy vô tri nhào nặn ra những học trò dốt Sử, giỏi chê bai nước
nhà, hám chạy theo phục dịch ngoại bang.
Việt Nam phải luôn lao đao, phải luôn lận đận, vì phải mãi gánh vác
trọng trách bảo vệ sự tồn tại của hàng tỷ người trong toàn khu vực,
thành vùng đệm an toàn ngăn cách khu vực với hiểm họa xâm lược từ Trung
Quốc. Thái Lan khi đã thức tỉnh trước sự thật này đã không tiếp tục cho
phép các nhóm người Việt từ Úc hay Mỹ đến lập căn cứ “Kinh Kha” trên đất
Thái chống phá Việt Nam. Các quốc gia trong khu vực do đã thức tỉnh
trước sự thật này nên đã ủng hộ Việt Nam trên trường quốc tế. Đó là hành
động duy nhất đúng của các chính phủ có trí tuệ.
Việt Nam phải luôn lao đao, phải luôn lận đận, vì phải luôn gánh vác
trọng trách bảo vệ sự tồn tại của hàng tỷ người trong toàn khu vực,
thành vùng đệm an toàn ngăn cách khu vực với hiểm họa xâm lược từ Trung
Quốc. Do đó, người dân Việt Nam cần nhận thức rõ nhất về vai trò này của
Việt Nam, để tự hào về đất nước, từ đó vững vàng trước các chống phá
của các thế lực thù địch chống Việt mà thực chất là bọn Việt gian tiếp
tay Trung Quốc thôn tính Việt Nam và phần còn lại của Đông Nam Á.
Muốn biết Việt Nam giàu đẹp đến dường nào, hãy đi du lịch ra các nước
trong vùng Đông Nam Á, để tấm tắc khen rằng người dân ở các nước ấy
thật may mắn đã có Việt Nam dạn dày sương gió trấn giữ biên cương vùng
đất, vùng biển, vùng trời tại khu vực này của thế giới.
No comments:
Post a Comment