2016/03/26

Bài 3: Cẩm Nang Kiến Quốc: Hão Huyền Nhật Bản

Để Việt Nam Trở Thành Cường Quốc: Hão Huyền Nhật Bản

Hoàng Hữu Phước, MIB
28-02-2016
Là một quốc gia không có nguồn nhân lực có ý chí cực cao, tính kỹ luật cực cao, sự trung thành cực cao đối với chế độ chính trị nước nhà, sự khôn ngoan cực cao làm chúa ngoại bang chớ không làm tôi tớ ngoại bang, và có sự giúp đỡ cực cao của Mỹ như Nhật Bản, Việt Nam sẽ không bao giờ kiến quốc theo mô hình độc nhất vô nhị của Nhật Bản để được hùng mạnh về kinh tế như Nhật Bản.
Có một thực tế ở Việt Nam là hay có dư luận dù vô tình bởi người thiếu hiểu biết hay dù cố ý bởi kẻ chăm chỉ chống chế độ cộng sản đều hay sử dụng Nhật Bản dù chỉ là một cái cớ rất nghèo nàn yếu đuối để chứng minh Cộng sản Việt Nam Cộng Sản đã thất bại không thể xây dựng được nền kinh tế thần kỳ như Nhật Bản do Nhật Bản cũng trải qua sự tàn phá kiệt quệ sau chiến tranh có khi còn tàn khốc hơn cả Việt Nam.
Tất nhiên, do Việt Nam chỉ lo tập trung vào các môn Lịch Sử Việt và Lịch Sử Đảng khiến học sinh trung học thì “dốt” Sử còn nhà sử học thì chỉ giỏi phát biểu về Việt Sử trong khi sách sử thì ai cũng có thể đọc được và biết được, chẳng cần phải có các vị nhà sử học ấy làm gì cho chật chội tháp ngà hàn lâm vốn đã chưa từng cao và không còn rộng, những kẻ thậm chí góp phần miệt thị môn Sử qua việc chẳng làm gì ra hồn khiến cho môn Sử lụn bại đến nỗi bị loại ra khỏi tất cả các kỳ thi cuối lớp hay cuối cấp ở trung học. Còn môn Thế Giới Sử thì đã biến mất cùng với sự sụp đổ Việt Nam Cộng Hòa nên ở Việt Nam ngày nay mỗi khi nói đến “Sử” thì người ta chỉ biết đó là “lịch sử Việt Nam” mà quan trọng nhất là môn Lịch Sử Đảng – tất cả khiến có sự mù mờ về lịch sử thế giới và sự thần phục Singapore – còn đối tượng của bài này là Nhật Bản – xuất hiện như sự đương nhiên, tất nhiên, hiển nhiên, và dĩ nhiên là tự nhiên. Bài viết này, do đó, trở thành một dẫn chứng về những sự thật lịch sử của thế giới hầu giúp lành mạnh hóa giới trẻ nai tơ và vô hiệu hóa các bài bản công kích của Việt gian cáo già nhắm vào Việt Nam Cộng Sản, theo các nội dung chính sau:
ScreenShot1109
A) Tội Ác Ngút Trời Của Nhật Bản Trong Đệ Nhị Thế Chiến
Giới cầm quyền Nhật Bản bị quy phải chịu trách nhiệm đã tàn sát nhiều triệu thường dân và tù binh chiến tranh tại các quốc gia Nhật chiếm đóng mà hình ảnh trữ lưu như các “chiến tích anh hùng” của các sĩ quan và chiến binh Nhật Bản cho thấy từ những cảnh xử tử bằng súng cho đến chặt đầu và chôn sống tù nhân, mà chỉ trong một cuộc thảm sát Nam Kinh thôi cũng đã có 300.000 hàng binh Trung Quốc bị xử tử và 80.000 phụ nữ dân thường từ 10 đến 80 tuổi kể cả các nữ tu bị hãm hiếp trước khi bị sát hại bằng cách cắt rời hoặc đóng cọc sắt vào bộ phận sinh dục của họ, hoặc bị bắt theo làm nô lệ tình dục phục vụ quân đội Thiên Hoàng. Những hình chụp hai chiến binh Nhật Bản đứng cầm khoe hai chiếc thủ cấp chiến sĩ Việt Minh bên cạnh hai thi thể không đầu của họ, hoặc hình chụp hai sĩ quan Nhật cầm gươm hãnh diện cá cược với nhau ai sẽ là người tự mình dùng gươm chặt đầu 100 tù binh trước, v.v., cho thấy sự tàn bạo tập thể mà mức độ của nó ắt khó thể so sánh ai-hơn-ai với các cuộc thảm sát của các đế chế thời Trung Cổ hay của Campuchia thời hiện đại. Xua quân gieo rắc kinh hoàng trên quy mô thế giới thì toàn nhân loại cận đại chỉ có Thiên Hoàng Chiêu Hòa Hirohito, chí ít xét về mức độ tàn bạo của các cuộc chinh phạt Châu Âu của Thiết Mộc Chân Thành Cát Tư Hãn cùng các hậu duệ Mông Cổ, và chín cuộc Thập Tự Chinh chính thức mà thế giới Cơ-đốc giáo dưới lịnh các Đức Giáo Hoàng tiến hành xâm lược cướp bóc tàn phá thế giới Hồi Giáo trong thời gian từ năm 1095 đến 1291.
B) Lý Do Mỹ Cấp Viện Trợ Khổng Lồ Cho Nhật Bản
Cùng với đại tội hình thành Khối Trục Đức-Ý-Nhật gây ra Đệ Nhị Thế Chiến cũng như các tội ác ngút trời nêu trên, Nhật Bản còn gây thiệt hại nặng nề cho Hải Quân Hoa Kỳ trên mặt biển, thậm chí còn táo tợn chế tạo được cả tàu ngầm khủng khiếp khổng lồ Sentoku Lớp I-400 có thể đi một vòng rưỡi quanh trái đất không cần tiếp nhiên liệu, đặc biệt mỗi chiếc có thể chứa trong lòng tàu những ba chiến đấu cơ không kích M6A1, lặn đi vòng qua Mũi Horn Nam Mỹ định tấn công Hoa Kỳ bằng không quân từ phía Đại Tây Dương hầu biến Hoa Kỳ bị phơi mình trước các cuộc không kích của Nhật Bản từ hai phía Đông và Tây. Tuy nhiên, Nhật Bản không kịp triển khai các cuộc tấn công Mỹ từ Đại Tây Dương và cũng không kịp đánh đắm tất cả các tàu ngầm I-400, nên Mỹ đã bắt được một chiếc “tầu ngầm sân bay” I-400 đầu hàng để khẩn cấp đổ các nhà kỹ thuật đến khẩn trương nghiên cứu công nghệ (sau này mô phỏng theo mà chế ra tàu ngầm lợi hại hơn, hợp lý hơn: phóng tên lửa tấn công có mang đầu đạn hạt nhân) trước khi nổ bom phá tan đánh chìm do không muốn phải chia sẻ với Liên Xô (do đã có thỏa ước với Liên Xô theo đó tất cả các vũ khí hiện đại của Khối Trục nếu bị tịch thu phải để các “đồng minh” cùng nhau nghiên cứu). Ấy vậy mà đối với kẻ thù táo tợn đến như thế, Mỹ lại đã ra tay cứu vớt mà thế giới sử đã có các ghi nhận các lý do như sau:
1) Gây hấn với Liên Xô do vầy đoàn với Đức và Ý trong Khối Trục, và gây chiến trực tiếp với Liên Xô trên lãnh thổ phía Đông của Nga tại khu vực Châu Á-Thái Bình Dương, Nhật vào thời điểm cuối Thế Chiến khi Đức và Ý đã bị Liên Xô đánh tan nát và Liên Xô hủy diệt đạo quân Quan Đông của Nhật, xóa sổ Mãn Châu Quốc mà Nhật đã dựng nên, khiến triệt tiêu bộ binh Nhật Bản ở Trung Quốc, làm nghiêng lệch cán cân cuộc chiến, Nhật Bản đã hốt hoảng trước việc Liên Xô sắp thừa thắng vượt biển tấn công trừng phạt và chiếm luôn Nhật Bản. Mỹ và Nhật Bản đã cùng có hành động kỳ dị như nhau: đối với Nhật Bản đã kiệt quệ thua trên tất cả các mặt trận sắp buộc phải đầu hàng trong ngày một ngày hai, Mỹ vội vàng hấp tấp ném ngay hai quả bom nguyên tử tàn phá Hiroshima và Nagasaki để (a) thị uy với Liên Xô và (b) giúp Nhật có cớ để tuyên bố đầu hàng; còn Nhật chỉ chờ có thế để vội vàng đầu hàng Mỹ dù biết Mỹ không có thêm quả bom nguyên tử nào khác. Sự đầu hàng Mỹ của Nhật Bản được đặt ra với điều kiện tiên quyết là Nhật Hoàng Hirohito cùng toàn bộ hoàng gia kể cả các hoàng tử vương công khét tiếng tàn ác diệt chủng như Chichibu, Asaka, Takeda, và Higashikuni phải được Mỹ cam đoan không bị đưa ra tòa án quốc tế về (a) tội phạm chiến tranh, (b) tội phạm chống nhân loại, và (c) tội phạm chống hòa bình hầu tránh các án tử hình dù các nhân vật này nắm quyền lực chính trong chỉ đạo và trực tiếp tiến hành chiến tranh thế giới ở Châu Á – Thái Bình Dương. Để chặn đà tiến của cộng sản Nga ra Thái Bình Dương, Mỹ đã chấp nhận điều kiện của Nhật Bản, và cuộc đầu hàng đã diễn ra nhanh chóng trong 23 phút trên chiến hạm USS Missouri của Hoa Kỳ. Hoàng Đế Nhật Bản được Hoa Kỳ biến thành vị vua chỉ là biểu tượng quốc gia không quyền lực nên không phải chịu trách nhiệm gì. Hoa Kỳ được Nhật Bản trao cho danh dự giải phóng Châu Á – Thái Bình Dương, tước danh dự này khỏi tay Liên Xô một cách ngoạn mục. Hoàng gia Nhật Bản hoàn toàn thoát tội. Và ngay cả các quan tướng cao cấp dù phải làm bình phong chịu bị kết án nhưng sau đó đều được hoặc Tướng Mỹ Douglas MacArthur cứu vớt hoặc được các tổng thống Mỹ lần lượt ân xá, như Mamoru Shigemitsu (sau này trở thành Bộ trưởng Ngoại Giao), Okinori Kaya (sau này làm Bộ Trưởng Tài Chính), cùng những cái tên khét tiếng tàn bạo khác như Hashimoto Kingoro, Hata Shunroku, Minami Jiro, Oka Takazumi, Araki Sadao, Hiranuma Kiichiro, Hoshino Naoki, Kaya Okinori, Kido Koichi, Oshima Hiroshi, Shimada Shigetaro, và Suzuki Teiichi, v.v., đều được ân xá, không như các “đồng chí” Đức Quốc Xã và Phát-xít Ý của họ bị tòa án Nuremberg lôi xềnh xệch lên giảo đài treo cổ tại trời Âu.
2) Dù chương trình tái thiết hậu chiến mang tên Kế Hoạch Marshall do Mỹ tài trợ không bao gồm Nhật Bản, Mỹ vẫn hỗ trợ Nhật Bản hồi phục và phát triển kinh tế bằng cách biến Nhật Bản thành cơ sở hậu cần cung cấp vật tư phương tiện vận tải chiến tranh cho Mỹ và Liên Hợp Quốc trong chiến tranh Nam-Bắc Hàn, khiến Nhật Bản nhận được một nguồn thu thậm chí còn lớn hơn gấp nhiều lần bất kỳ các quốc gia nào khác của Châu Âu có nằm trong danh sách nhận viện trợ tái thiết của Mỹ từ Kế Hoạch Marshall.
3) Ngoài ra, Nhật Bản còn được Mỹ xem như vòng cung tuyệt diệu phối hợp cùng Hàn Quốc trong ngăn chặn và kềm chế sự bung ra Thái Bình Dương của Trung Quốc, giúp giữ an toàn cho bờ biển phía Tây của Hoa Kỳ tức Thái Bình Dương.
Như vậy, vừa thoát tất cả các sự trừng trị của quốc tế để bảo toàn danh dự cho hoàng đế và hoàng tộc, vừa được sự giúp đỡ của Hoa Kỳ, chỉ trong vòng 5 năm sau Thế Chiến, Nhật Bản đã đạt mức tăng trưởng GDP cao hơn cả chính Hoa Kỳ. Các thuận lợi ấy đều phải tính đến giá trị nhận được cao nhất của Nhật Bản là chính sự tiếp tục tồn tại của hoàng triều đã (a) duy trì lòng tự hào dân tộc, (b) các giá trị đặc thù dân tộc tính không bị tổn thương hay bị xúc phạm nên tính cách Nhật được tồn tại và phát huy mạnh mẽ hơn dù theo một đường hướng mới chinh phạt và chinh phục khác, (c) các tủi hổ tủi nhục không có cơ hội tồn tại vì đã có cái cớ “bị Mỹ tàn ác ném bom nguyên tử nên hoàng đế phải vì cứu dân mà tuyên bố đầu hàng” chứ quân đội Thiên Hoàng không bao giờ thất trận, và (d) người Nhật nhất thiết phải tạo ánh hào quang mới để vinh danh Nhật Bản trên trường quốc tế: đó là khoa học kỹ thuật hiện đại của đất nước đã từng chế tạo thành công tàu ngầm sân bay I-400 suýt nữa đã gây tang thương ngẫu lục ngay chính trên lãnh thổ Hoa Kỳ từ hai phía Đông và Tây.
C) Tam Đại Ngu Của Nhật Bản
Nhật Bản lẽ ra ngày nay là quốc gia rộng lớn nhất thế giới, và do đó đồng thời là siêu cường đứng đầu thế giới, nếu như Chiêu Hòa Thiên Hoàng Hirohito có dưới trướng những vị quân sư có tầm nhìn chiến lược của những nhà chinh phục chiến thắng, thay vì những thầy dùi chỉ có tầm nhìn chiến thuật của những kẻ lầm lũi chinh phạt đại bại. Ba viện dẫn cho sự ngu xuẩn khiến ngày nay Nhật Bản chỉ là một đảo quốc nhỏ bé bị bủa vây bởi thiên tai và sự đe dọa của Trung Quốc cũng như sự hằn học của Hàn Quốc gồm:
1- Sau khi chiếm được Trung Quốc và Mãn Châu, Nhật Bản lẽ ra đã nên vĩnh viễn dừng lại, tập trung lập thành một tân đế chế hùng mạnh có thể mang tên mớiJaponchin bao gồm diện tích rộng lớn gộp lại của Trung Hoa, Mãn Châu, Mông Cổ, và Nhật Bản; tiến hành dời kinh đô về Bắc Kinh, biến đảo quốc Nhật Bản nguyên thủy thành cửa ngõ tiền tiêu thiên nhiên tuyệt diệu phòng vệ đại quốc cũng như vươn sức mạnh tài chính ra thống chế và thống soái thống lĩnh khu vực vành đai Châu Á – Thái Bình Dương. Thay vì như thế, Nhật Bản lại hùa theo Khối Trục để chõi lại với Liên Xô. Đây là cái đại ngu thứ nhất: đã không biết gì về sức mạnh muôn đời của Nga dù là của chế độ Sa Hoàng, của chế độ cộng sản Liên Xô hay của chế độ phi cộng sản Nga.
2– Sau khi chiếm được Trung Quốc và Mãn Châu, Nhật Bản lẽ ra đã nên dừng lại, tập trung lập thành một tân đế chế hùng mạnh có thể mang tên mới Nipponchin bao gồm diện tích rộng lớn gộp lại của Trung Hoa, Mãn Châu, Mông Cổ, và Nhật Bản; tiến hành dời kinh đô về Bắc Kinh, biến đảo quốc Nhật Bản nguyên thủy thành cửa ngõ tiền tiêu thiên nhiên tuyệt diệu phòng vệ đại quốc cũng như vươn sức mạnh tài chính ra thống chế và thống soái thống lĩnh khu vực vành đai Châu Á – Thái Bình Dương. Thay vì như thế, Nhật Bản với số dân ít ỏi lại muốn làm bá chủ trực tiếp cai trị cả vùng Châu Á – Thái Bình Dương, tức biến Nhật Bản thành một siêu quốc gia tức lớn hơn cả “đế quốc Đại Đông Á” vốn đã quá khổng lồ so với “đế quốc Tân Nhật Bản Nipponchin”. Đây là cái đại ngu thứ nhì: đã (a) tấn công Trân Châu Cảng tàn phá căn cứ hải quân Hoa Kỳ, (b) tìm diệt các hạm đội Hoa Kỳ trên toàn Thái Bình Dương, (c) tìm diệt các binh đoàn Hoa Kỳ tại Đông Nam Á, và do đó (d) tạo thêm kẻ thù Hoa Kỳ hùng mạnh mới, khiến sự dàn trải quá rộng trên phần địa lý chiếm phân nửa địa cầu làm tiêu hao sinh lực quốc gia, đẩy Nhật Bản đến sự diệt vong lẽ ra không bao giờ có thể là sự thật.
3– Sau khi chiếm được Trung Quốc và Mãn Châu, Nhật Bản lẽ ra phải dừng lại và đứng sững vĩnh viễn ngay tại trước cột mốc biên giới Việt Nam. Đây là cái đại ngu thứ ba, song lại là cái đại ngu lớn nhất, vì rằng đã chưa từng biết Việt Nam mãi mãi là tử địa muôn đời đối với bất kỳ thế lực đế quốc nào dù hùng mạnh đến đâu chăng nữa. Chính tổ tiên của Việt Nam đã cứu cả Châu Âu bằng cách đánh bại bộ binh và kỵ binh của Thiết Mộc Chân Thành Cát Tư Hãn và hậu duệ của ông, khiến vó ngựa chinh phục của Mông Cổ phải dừng lại vĩnh viễn trước khi đến được bờ biển Đại Tây Dương, giúp các nước Anh, Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, và Đức, Ý, v.v., có cơ hội vàng tồn tại để sau đó trở thành các thực thể đế quốc thậm chí có kẻ dám hổn láo bất hiếu bất mục xâm lược đô hộ Việt Nam. Chính tổ tiên của Việt Nam đã cứu Nhật Bản bằng cách đánh bại các hạm đội thủy quân và hải quân Tàu khiến Tàu không thể tiến ra biển khơi tóm thâu Nhật Bản, mà Sử Tàu giỏi lắm cũng chỉ có đoạn viết ngợi ca mấy con tàu chỉ dám giong buồm mon men dọc theo sát bờ biển tiến đánh Đại Hàn để hình thành tiểu thuyết dã sử Tiết Nhân Quý Chinh Đông nhảm nhí. Trong thời cận đại, Việt Nam đã xô sập hoàn toàn chủ nghĩa thực dân cổ điển, khiến Pháp – và sau đó là hiệu ứng domino xô sập các đế quốc Châu Âu – mất đi các thuộc địa, làm cho Vương Quốc Anh dù mon men theo đóm ăn tàn đổ bộ Việt Nam toan tiếp nhận thuộc địa từ tay Pháp cũng phải vội vã rút quân, thay đổi chiến lược và chiến thuật, biến các thuộc địa của Anh trở thành các quốc gia độc lập trong khối Thịnh Vượng Chung của Anh thay vì mất trắng mất sạch thuộc địa. Tương tự, Việt Nam đã xô sập hoàn toàn chủ nghĩa thực dân mới qua việc đánh bại Hoa Kỳ.
Từ ba đại ngu của Nhật Bản, nhân loại có thể rút ra ba bài học quý báu rằng nếu muốn sống còn hay còn sống thì (a) đừng bao giờ chọc giận Nga phải ra tay, (b) đừng bao giờ chọc giận Hoa Kỳ phải xuất chiêu, và (c) đừng bao giờ chọc giận Việt Nam phải động thủ. Tất nhiên là về quân sự.
D) Tứ Đại Phúc Của Nhật Bản
Thế giới – kể cả các tiểu thế giới chống cộng – đều biết nhiều, viết nhiều, và nói nhiều về sự thần kỳ của sức mạnh Nhật Bản. Lập lại các lời khen tặng đó trong bài viết này sẽ chỉ biến người viết thành kẻ thuộc đẳng cấp tầm thường. Nếu như sự đại bại của Nhật Bản là hậu quả của ba điều ngu muội lớn mà tiếng Hán Việt gọi là “tam đại ngu” thì sự vươn lên tuyệt vời của Nhật Bản không thể không nói đến “tứ đại phúc” tuyệt diệu cơ duyên Trời ban vĩ đại độc đáo sau, khiến mỗi người dân Nhật Bản có bốn chí khí không thể bắt gặp nơi bất kỳ dân tộc nào trên toàn thế giới:
1- Trung thành tuyệt đối với chế độ chính trị của nước nhà
Người Nhật là minh chứng cho tất cả các giải nghĩa giải thích thế nào là “trung thành tuyệt đối” khi hoàng gia của họ là độc nhất vô nhị duy trì quyền lực từ thủa xa xưa cho đến nay, bất kể trong cái “ngàn xưa” ấy thể chế quân chủ chuyên chế của họ có hà khắc bạo tàn đến đâu chăng nữa. Muốn đất nước hùng mạnh thì đất nước phải có con người hùng mạnh, và muốn trở thành con người hùng mạnh cần thiết cho một quốc gia thì bản thân người ấy phải trung thành tuyệt đối với thể chế chính trị nước nhà. Không bao giờ giàu mạnh như Nhật Bản nếu không có đức tính trung thành tuyệt đối giống y hệt của người Nhật Bản.
2- Tận tụy hy sinh vì đất nước ngay cả trong mặt trận hiền hòa của giáo dục và đào tạo
Người ta chỉ hay nói đến các chiến binh Nhật Bản xa xưa với tinh thần được gọi quen thuộc là “tinh thần võ sĩ đạo Samurai” với hành động Seppuku tức Hara-kiri tức là dùng ngọn dao “tantō” tự mổ bụng tự sát để bảo toàn thanh danh trung thành trung tín đến cùng, bất kể đó là lòng tận trung của một nam nhân đối với chủ nhân là hoàng đế hay chỉ là một chủ nhân. Đến thời cận đại, người ta lại nói đến các phi đội Thần Phong Kamikaze với bao phi công cảm tử lái máy bay chở đầy bom lao xuống các ống khói của các hàng không mẫu hạm và soái hạm Hoa Kỳ để làm nổ tung đánh chìm các chiến hạm này. Tuy nhiên, sự tận tụy hy sinh của người Nhật Bản hầu như chỉ được nhắc đến ở Hara-kiri và Kamikaze khiến có sự lầm tưởng rằng sự dữ dội chỉ có nơi các chiến binh Nhật Bản đối với quân thù. Người ta ít khi nhớ đến sự thật rằng đã có những sự việc cho thấy trong khi Samurai dữ dội liên quan đặc thù đến những võ sĩ dũng mãnh, thì sự dữ dội còn được thể hiện bởi các văn nhân hiền hòa, qua các giai thoại về những du học sinh Nhật Bản tại Mỹ đã tình nguyện tự sát theo kiểu hara-kiri mà Mỹ và thế giới lầm tưởng là “thói quen mổ bụng của người Nhật” nên mất cảnh giác, giúp các du học sinh Nhật Bản khác có thể nhét dấu tài liệu tình báo khoa học kỹ thuật thu thập được của Mỹ vào bên trong xác các du học sinh tự sát ấy trước khi khâu vá ổ bụng lại để đưa linh cữu về Nhật Bản, giúp Nhật Bản nhanh chóng phát triển đội ngũ khoa học gia và kỹ thuật gia tiên tiến, trở thành siêu cường quốc công nghệ hàng đầu thế giới.Chẳng ai trong số du học sinh này của Nhật Bản chê bai Nhật Bản điêu tàn kiệt quệ điêu linh nên bỏ sang Mỹ học để bỏ Nhật Bản. Chẳng ai trong số du học sinh này của Nhật Bản lại không cho rằng chính vì Nhật Bản điêu tàn kiệt quệ điêu linh nên phải sang Mỹ học để bằng mọi giá đem được về Nhật Bản các “tài sản trí tuệ khoa học Mỹ” để giúp Nhật Bản hùng cường. Nhiều “nhân sĩ” hay “chí sĩ” Việt Nam hớn hở định “đi tắt đón đầu” bằng cách hăm hở “Đông Du” để thâu tóm kiến thức Mỹ mà người Nhật Bản đã phải cất công hy sinh lặn lội sang Mỹ để học tập mà không “nhân sĩ” hay “chí sĩ” nào của Việt Nam phải hara-kiri như người Nhật Bản. Tất nhiên, người Nhật Bản đủ khôn để không truyền lộ cho kẻ khôn vặt khôn lõi chỉ chuyên đi tắt ấy các bí kíp kỹ thuật công nghệ tối tân, nên tất cả các “nhân sĩ” và “chí sĩ” Việt Nam của các phong trào Đông Du không bất kỳ ai sau đó trở về Việt Nam giúp Việt Nam trở thành cường quốc công nghiệp hóa, hiện đại hóa cả. Người viết bài này khi lập gia đình đã được một ông chú bên nhà vợ tặng một bài thơ Đường Luật Thất Ngôn Bát Cú. Ông là Lê Phục Thiện, một “nhân sĩ chí sĩ” người Hà Nội đã “Đông Du” sang Nhật Bản học…làm thơ tiếng Hán và làm “chính trị”, trở về hoạt động chính trị chống “Cộng”, di cư vào Sài Gòn sống ở đường Dạ Nam gần Cầu Chữ Y, trước tác dịch thuật một số tác phẩm chữ Hán ra quốc ngữ, trở thành một học giả thường được Nhật Bản mời sang dự những hội nghị về … Hán Học, và sống thọ cho đến hàng chục năm sau ngày “Cộng” giải phóng miền Nam. Chú Lê Phục Thiện của bên Nội của bà mẹ vợ của tác giả bài blog này đã chưa từng cùng bất kỳ các vị “đồng chí” nào của Phong Trào Đông Du trở thành danh nhân xây dựng Việt Nam thành cường quốc kỹ thuật công nghệ kinh tài khi sang du học tại đất nước Nhật Bản cường quốc kỹ thuật công nghệ kinh tài ấy. Không bao giờ giàu mạnh như Nhật Bản nếu như đức tính tận tụy hy sinh dữ dội không tồn tại nơi tất cả người dân thuộc tất cả ngành nghề dù võ hay văn.
3- Dũng mãnh vươn ra thế giới toàn cầu hóa với tinh thần bài ngoại triệt để
Từ xua quân tràn ngập phân nửa địa cầu làm bá chủ Đại Đông Á và Thái Bình Dương, Nhật Bản đã xua sản phẩm công nghệ cao chất lượng tuyệt hảo tràn ngập toàn bộ địa cầu, đẩy ngay cả tượng đài công nghiệp vĩ đại nhất thế giới là Đức Quốc lùi vào bóng tối của kẻ chiếu dưới. Các công ty Nhật Bản có mặt ở nơi nơi. Và sự cúi đầu chào cung kính của người Nhật Bản gióng lên hồi chuông cảnh báo toàn cầu mà thành ngữ stoop to conquer (nhún nhường nhu mì hạ mình để chinh phạt) của tác phẩm She Stoops to Conquer của kịch tác gia Oliver Goldsmith thế kỷ XVIII là thích hợp nhất, vì cùng với thái độ lịch sự cung kính cúi rạp người của doanh nhân Nhật là sự cứng rắn dứt khoát phải sử dụng xe ô-tô do Nhật sản xuất dù đang công tác tại bất kỳ quốc gia nào trên toàn thế giới. Chính các doanh nhân Nhật đã khiến các doanh nhân Đức tại Việt Nam buộc phải giữ thể diện bằng cách phải sử dụng xe ô-tô nhãn hiệu Đức, và doanh nhân Pháp buộc phải giữ thể diện bằng cách phải sử dụng xe ô-tô nhãn hiệu Pháp khi làm việc tại Việt Nam. Tất nhiên, doanh nhân các quốc tịch khác tại Việt Nam thì ưu tiên dùng xe ô-tô…Nhật. Nếu stoop vì ươn hèn, khom mọp mình luồn cúi ngoại nhân, thì đó không là tư cách người Nhật Bản mà là của giống dân nào đó. Nếu stoop để ru ngủ đối phương tiến đến mất cảnh giác, thì đây là một chiêu thức võ thuật tuyệt luân của nhà chinh phạt và chinh phục mà người Nhật Bản là bậc thầy duy nhất. Nếu bài ngoại để gây ác cảm với thiên hạ, tự cô lập hóa mình, thì đó không là tư thế người Nhật Bản. Nếu bài ngoại để khiến thiên hạ phải kính sợ mình, biến bài ngoại thành một thương hiệu dân tộc tính tích cực đầy hấp dẫn (nghĩa là: tôi dứt khoát chỉ xài hàng hóa của nước tôi vì đó là hàng tốt nhất thế giới, anh mua dùng đi rồi sẽ biết), thì đó chính là tư thế chỉ có nơi người Nhật Bản.
4- Nỗ lực chỉ làm chúa ngoại bang chứ không làm tôi mọi cho ngoại bang
Đây là đặc điểm tuyệt vời của người Nhật Bản, giúp Nhật Bản nhanh chóng trở thành siêu cường kinh tế thế giới. Hãng Toyota đã từng vung tiền “bứng” được một CEO người Mỹ của một công ty Mỹ về làm tổng giám đốc Toyota tại Nhật Bản. Người dân nước khác – trong đó có người Việt – thường lấy làm vinh dự khi được các công ty lớn ở nước ngoài tuyển dụng, nhất là khi cơ quan tuyển dụng thuộc cỡ như cơ quan nghiên cứu vũ trụ Hoa Kỳ NASA, nhưng chẳng ai nhận ra một sự thật là dường như chẳng nghe hay rất ít khi nghe nói đến một người Nhật nào đó được tuyển dụng bởi các cơ quan khổng lồ tương tự. Chính vì vậy mà Nhật Bản chế tạo phi cơ tiêm kích, máy bay cường kích; hàng không mẫu hạm, khu trục hạm, chiến hạm; sản xuất vệ tinh nhân tạo và tự phóng vệ tinh nhân tạo, v.v., trong khi người dân các nước khác – trong đó có người Việt – dù làm việc cho NASA thì cũng chỉ là người lao động làm công ăn lương chứ không bao giờ được nắm bắt các công nghệ kỹ thuật để các nước của họ – trong đó có Việt Nam – chế tạo được ngần ấy thứ như Nhật Bản.
Người Nhật Bản biết chính họ mới làm Nhật Bản thành cường quốc. Người dân nước khác – trong đó có Việt Nam – chất vấn cật vấn tra vấn Chính phủ nước họ tại sao Chính phủ vẫn chưa luyện xong phép màu hô biến làm cho nước họ thành cường quốc.
Người Nhật Bản biết nước họ nhỏ hẹp, tài nguyên thiên nhiên hạn chế, thể chế chính trị quân chủ quân phiệt sai lầm đẩy quốc gia vào Thế Chiến điêu linh điêu tàn, nên họ càng phải hy sinh tuyệt đối để quốc gia khắc phục khó khăn về sự nhỏ hẹp chật chội, khó khăn về sự thiếu hụt tài nguyên, khó khăn về hậu quả từ sự sai lầm nghiêm trọng của nhà cầm quyền thể chế chính trị quốc gia ấy. Người dân nước khác – trong đó có Việt Nam – dù biết nước họ rộng lớn hơn, tài nguyên dồi dào hơn, chính phủ nước họ có kỳ tích giải phóng dân tộc và từng bước chậm rãi phát triển kinh tế nước nhà, vẫn điềm nhiên chê bai chính phủ nước họ, tích cực đòi hỏi “cãi thiện dân chủ”, hùng hổ vung tay đòi “đa đảng” và “biểu tình” nhằm tơ tưởng đến chuyện vi hiến là thay đổi thể chế chính trị nước nhà, tiến tới tiêu diệt thế lực hùng mạnh duy nhất có thể bảo vệ đất nước của họ trước hiễm họa xâm lăng.
Nếu như tiểu thuyết Tam Quốc Chí của nước Tàu có tuyên bố ai có một trong nhị đại quân sư Phục Long (tức Khổng Minh Gia Cát Lượng) và Phụng Sồ (tức Bàng Thống) thì sẽ lập thành đế nghiệp, thì đại thuyết Lăng Tần của nước đánh bại Tàu lại tuyên cáo rằng nếu nước nào có nhân dân sở hữu một trong tứ đại phúc của người Nhật Bản thì nước đó đã có quá dư điều kiện để trở thành siêu cường kinh tế.
E) Sự Tốt Đẹp Của Nhật Bản và Việt Nam
Nhật Bản và Việt Nam như một duyên nghiệp của sự hòa thuận điển hình độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.
Nhật Bản có một quá khứ tàn bạo trong Đệ Nhị Thế Chiến, làm hơn một triệu người Việt chết đói. Nhật Bản biết phục thiện, nên ngay từ thời chiến tranh giải phóng của Việt Nam chống Mỹ, Nhật Bản đã đối xử tốt với cả Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Việt Nam Cộng Hòa, mà Bịnh Viện Chợ Rẩy hiện đại nhất ở Sài Gòn là một bằng chứng.
Trong khi đến tận ngày nay nhiều bà lão Trung Quốc và Hàn Quốc vẫn còn kéo đến khóc lóc trước các đại sứ quán Nhật Bản đòi Nhật Bản chính thức xin lỗi và bồi thường do quân đội Thiên Hoàng đã hãm hiếp họ, bắt họ làm nô lệ tình dục phục vụ các đạo quân Quan Đông cũng như tại tất cả các vùng Nhật chiếm đóng, thì người Việt Nam lại hiền hòa không lưu giữ chút ký ức cỏn con nào mang dấu ấn căm thù căm hận, thay vào đó là sự mở rộng vòng tay cười đôn hậu đón tiếp bất kỳ “người chạy lại” nào có lòng phục thiện.
Sự hòa thuận giữa người biết lỗi ra sức chuộc lỗi và người xởi lởi thích bầu bạn bốn phương thân tình chứ chẳng biết oán thù là gì, đã giúp quan hệ Việt-Nhật tốt đẹp hơn hẳn các mối quan hệ ngoại giao khác. Sau ngày giải phóng miền Nam, Việt Nam bị bủa vây bởi lịnh cấm vận của Hoa Kỳ, và Nhật Bản, đồng minh thân cận nhất của Mỹ ở Châu Á, lại là sức mạnh xuyên thủng hàng rào cấm vận của Hoa Kỳ để đưa vào Việt Nam các nguyên phụ liệu phục vụ cho sản xuất của nền kinh tế quốc dân, kể cả các vật liệu chiến lược như sợi cáp quang mà các siêu cường kinh tế chưa chắc có được – như đã dẫn trong bài Việt Nam Hưỡng Lợi Từ Lịnh Cấm Vận Của Hoa Kỳ trên blog này – kể cả việc đồng Yên Nhật trở thành đồng ngoại tệ giúp Việt Nam trụ vững trong thời gian Mỹ phong tỏa và tịch thu tất cả các chuyển dịch giao dịch bằng đồng Mỹ Kim của Việt Nam. Và trong thời điểm Việt Nam chưa mở cửa thì các doanh nhân và các nhà khoa học Nhật đã có mặt để đi đến các tỉnh thành của Việt Nam để nghiên cứu phát triển các giống cây trồng giúp Việt Nam và nhập khẩu hải sản từ Việt Nam, mà tác giả bài viết này đã là người đưa các nhà khoa học ấy lặn lội đến các vùng thâm canh chuyên canh nông nghiệp, cũng như đã ngạc nhiên khi Seaprodex bó tay không biết kiếm đâu ra baby octopus tức bạch tuộc con (tức con của con bạch tuộc) để gởi bản chào giá quotation cung cấp cho các nhu cầu của các doanh nghiệp Nhật Bản (với lý do ngư dân Việt Nam mà lưới nhằm “mực ma” tức bạch tuộc là ném trở lại biển hết vì sợ xui) mà tác giả bài này đã cất công kiếm về cho đất nước.
F) Lục Chân Lý Dành Cho Việt Nam
Từ tất cả các chi tiết trên, có thể rút ra sơ khởi 6 chân lý sau cho Việt Nam:
1- Khi người Việt không trung thành tuyệt đối với chế độ chính trị của Việt Nam, đất nước không thể nào trở thành cường quốc như Nhật Bản.
2- Khi sinh viên học sinh Việt vừa ngày đầu đặt chân ra hải ngoại du học đã lớn tiếng chê bai nền giáo dục nước nhà, ca cẩm về thu nhập thấp ở quê nhà không tương xứng với sự vĩ đại của cá nhân (công thức bất lương: “được” học ở nước ngoài = vĩ nhân), đánh tiếng sẽ ở lại nước ngoài để làm việc (lạy giời, nếu có kẻ đại khôn nào đó thuê mướn đứa thua xa tư cách sinh viên học sinh Nhật ấy để trả lương thấp hơn) nếu nước nhà không “trọng dụng nhân tài” (công thức vô sĩ: nhân tài = du học nước ngoài về), Việt Nam sẽ không thể nào trở thành cường quốc như Nhật Bản.
3- Khi sinh viên học sinh Việt Nam ngay khi còn ở Việt Nam đã vọng ngoại, tức đánh mất bản sắc dân tộc (nền tảng của sự phát triển đại thụ rừng sinh thái sinh quyển của nhân loại) mà chỉ còn là thứ lai F2 hay F3 nào đấy (cây ươm vườn rồi xuất khẩu trong túi nylon để trồng vào thổ nhưỡng khác để thành…cây dây leo hay cây cối hoặc cây kiểng), thì Việt Nam sẽ không thể nào trở thành cường quốc như Nhật Bản.
4- Khi sinh viên học sinh Việt Nam dù đang học ở Việt Nam hay đã học “ở bển” mới về, đều hoặc muốn “khởi nghiệp” tức “mở công ty” ở Việt Nam để ngồi trên đầu dân Việt Nam, hoặc muốn làm việc cho công ty nước ngoài đang hoạt động tại Việt Nam, tức đội chủ nước ngoài trên đầu mình, thì Việt Nam sẽ không thể nào trở thành cường quốc như Nhật Bản.
5- Bất kỳ sinh viên học sinh nào của Việt Nam dù đang học trong nước hay đang học “ở bển” ngay khi đọc xong bài viết này đều sẽ trở nên người có tư cách, có lòng tự trọng, khiến sẽ biết thân biết phận hèn kém của mình so với người Nhật ra sao nên sẽ học trong im lặng, sẽ làm việc trong yên lặng, sẽ tạo dựng “khởi nghiệp” trong lặng im, sẽ gầy dựng gia đình trong lặng yên, và sẽ không bao giờ dám mở miệng kém hèn của mình để lên mặt lên tiếng lên giọng dè bỉu, chê bai chế độ Việt Nam, bảo chính phủ Việt Nam bất tài vô dụng không thể dựng xây đất nước phú cường như Nhật Bản.
6- Việt Nam sẽ trở thành cường quốc kinh tế nhưng phải theo một tiến trình gian nan không nhanh chóng dựa trên đặc thù Việt Nam gồm (a) tự thân bương chải, (b) bốn phương tám hướng tổng cộng mười hai ngõ đều thọ địch bủa vây, (c) nguồn nhân lực có 5 “đức tính siêu tích cực” nêu trên, (d) thành công của Việt Nam khiến các ưu đãi từ các định chế tài chính quốc tế hoặc gia giảm hoặc không còn, và (f) thế giới không thực sự thực tâm tập trung giúp đỡ tận tình do không bao giờ cam tâm nhìn thấy một Việt Nam hùng mạnh biến chủ nghĩa xã hội cùng “nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” trở thành khuôn mẫu quá hoành tráng trước nhân loại.

Hỡi ôi, là người có thẻ căn cước Việt Nam mà không nhận ra các sự thật trên, cứ mãi đít ngồi, đùi rung, lưỡi liếm bia bọt, răng nhai râu khô mực chấm tương ớt, mồm dè bỉu chế độ, miệng chê bai Đảng, mõ phát tán loa các nhạo báng Chính Phủ, gật gù ngợi ca Nhật Bản, trong khi chẳng hy sinh bất cứ thứ gì đáng giá hơn cọng tóc sợi lông cho đại cuộc phát triển quốc gia Việt Nam thành cường quốc thì chẳng phải chẳng là tự hạ mình thãm hại trước ánh mắt thương hại của người Nhật Bản lắm ru? Bản thân người ngợm chẳng bằng người Nhật mà còn rống họng đòi Cộng Sản Việt Nam phải có trách nhiệm dựng xây đất nước Việt Nam giàu mạnh y như Nhật Bản há chẳng phải là diễn tuồng hý hước chọc cười cho con cháu Thái Dương Thần Nữ hay sao?
Con cháu Bà Âu Cơ không có đặc tính dân tộc dữ dội trong huyết quản từ muôn đời, không từng đem sự dữ dội ấy ra đánh nhau với cả thế giới để mài giũa sắc bén thêm và làm tiêu hao dân số địa cầu, chưa từng thực hiện việc tìm-và-diệt cùng lúc đối với Hoa Kỳ và kẻ thù khác của Hoa Kỳ để phải bị Hoa Kỳ ném bom nguyên tử rồi được Hoa Kỳ đổ tiền vào tái thiết hầu biến thành đồng minh chống các kẻ thù khác của Mỹ như con cháu Bà Thái Dương Thần Nữ nên không cách chi đất nước của con cháu Bà Âu Cơ sẽ biến thành cường quốc y hệt đất nước của con cháu Bà Thái Dương Thần Nữ cả.
Tuy nhiên, con cháu Bà Thái Dương Thần Nữ mà hợp tác với con cháu Bà Âu Cơ thì con cháu Bà Nữ Oa chỉ còn nước khóc òa.
Kỳ sau: Bài 4: Ý Chí Quốc Dân và Yêu Cầu Công Dân
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế
Tham khảo:
06-01-2016: Việt Nam Hưởng Lợi Từ Lịnh Cấm Vận Của Hoa Kỳ.https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2016/01/06/viet-nam-huong-loi-tu-linh-cam-van-cua-hoa-ky/
Cụm bài về “Nhân Tài”:
07-3-2014: Về Cái Sự Trăn Trở Của Sinh Viên Ngô Di Lân.https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2014/03/07/ve-cai-su-tran-tro-cua-sinh-vien-ngo-di-lan/

No comments: