2016/07/26

“DI LỤY CỜ VÀNG”

XICHLOVIET: Một độc giả gửi cho tôi link  bài viết “Di Lụy cờ vàng”của Như Ba  được đăng tải trên DVC online. Nội dung bài viết phân tích những hệ lụy cộng đồng phải vạ lây khi các băng đảng cờ vàng  phất lá cờ vàng bừa bãi, nhất là lá cờ này được họ xem là “biểu tượng quốc gia”.



Góc  nhìn và cảm nhận  của tác giả là góc  nhìn và cảm nhận của người trong cuộc đứng trên quan điểm của dân cờ vàng,  diễn đạt bằng những đại từ “chúng ta” để phê phán gay gắt những trò nhố nhăng của dân chống cộng cờ vàng . Dù những suy diễn và đánh giá  của tác giả như thế nào, thì đây cũng  là một tiếng nói của nội bộ cờ vàng  bày tỏ sự bất bình  đối với những kẻ phất lá cờ  vô tội vạ làm cho hình ảnh người Mỹ gốc Việt bị xấu đi thậm tệ dưới con mắt người bản xứ. Đó là một thực tế.
Những suy nghĩ mà tác giả diễn đạt cũng là suy nghĩ của rất nhiều người Mỹ gốc Việt thầm lặng khác,  rằng có sự lợi dụng lá cờ này phục vụ lợi ích riêng làm người bản xứ khó chịu, minh chứng bằng những bài báo khá gay gắt và khinh miệt của các tờ báo ở Orange County. Tuy nhiên tác giả đã tưởng tượng quá đáng khi cho rằng chương trình MIA tìm người Mỹ mất tích là đòn chơi đểu nhỏ nhen của người Mỹ để trả thù người VN hoặc cho rằng  rê lá cờ vàng trên đất Mỹ là “ca tụng CS” . Tác giả còn tưởng tượng ra rằng  vì ghét lá cờ vàng mới có việc 1 người đàn bà Việt bị 1 tên Mỹ hiếp dâm.  v.v…. Chính những suy diễn tưởng tượng kiểu tiểu thuyết như thế đã làm giảm đi rất nhiều giá trị bài viết.
Cái “di lụy” chính yếu tác giả muốn nêu ra là hành động của những kẻ đem lá cờ vàng rê đầy trên đường phố Mỹ đã làm làm cho xấu mặt cả cộng đồng Việt và làm xấu lây cả những người từng tôn thờ nó. Tác giả cho rằng họ rê lá cờ vàng khắp nơi để “sinh họat đãi bôi, để gợi nhớ dĩ vãng, để thỏa mãn cho cái ta,” và vì thế nó tạo nên cái “di lụy”.  Thế nhưng tác giả vẫn không phân tích được tại sao họ lại làm như thế suốt mấy chục năm.
Bài viết đã bị cộng đồng cờ vàng ném đá với nhữ bình luận lạc đề  hằn học rất quen thuộc mang đặc trưng cờ vàng, nhưng  không tìm đâu thấy những phản biện có giá trị để biện minh cho lý do họ rê lá cờ này khắp nơi mấy chục năm rồi. Họ vẫn tự hào rằng hiệu quả của việc rê lá cờ vàng khắp nơi là nhằm ngăn lá cờ đỏ. Ngăn được lá cờ đỏ nghĩa  là ngăn được CS xuất hiện. Suy nghĩ của họ chỉ đơn giản và tầm thường như thế thôi, không phải chỉ của giới bình dân mà ngay cả trong suy nghĩ của trí thức cờ vàng.  Suy nghĩ như thế nên mới có việc cả  ngàn cờ vàng xuống đường quây lấy lá cờ đỏ sao vàng của ông Trần Trường treo trong nhà, xem việc áp lực gỡ lá cờ đó xuống là triệt hạ được CS. Suy nghĩ như thế nên mới có việc biểu tình chống cái sợi dây thắt lưng của nghệ sĩ vì nó giống lá cờ đỏ sao vàng ( mặc dù nó có ngôi sao trắng )
Có thể nhận thấy họ rất hãnh diện vì cho rằng có càng nhiều cờ vàng” hiên ngang” và  “tung bay phất phới” càng răn đe được CS. Nào là “Cờ vàng ngạo nghễ tung bay khắp bốn phương trời” nào là “bóng cờ vàng tung bay rợp trời mỗi khi có dịp trên các vùng trời mà người tỵ nan Việt có mặt  làm cho lá cờ máu không còn chỗ chen chân” v.v… mà không nghĩ rằng một miếng giẻ rách cắm ngoài đường nó cũng “ hiên ngang “ “phất phới “ như ai chẳng kém chi cờ vàng. Họ thiển cận và u mê đến nỗi cho rằng CSVN cũng muốn cắm rê loạn xạ lá cờ đỏ sao vàng ngoài đường để “chen chân”  với họ cho nên họ phải thực hiện như kế hoạch mà  Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh sau khi ký hiệp định Paris là : “giành dân lấn đất bành trướng lãnh thổ” .
Xâu chuỗi những sự kiện liên quan đến cờ vàng ta có thể thấy rằng băng đảng cờ  vàng muốn dùng lá cờ này chỉ là để đánh dấu cái “lằn ranh quốc cộng” từ đó gây áp lực cho những ai không chịu đứng về phía cờ vàng. Sau khi ký hiệp định Paris, chính quyền SG đã ra lệnh cho các tỉnh trưởng, tiểu khu trưởng bắt tất cả  nhà cửa vùng nông thôn đều phải sơn lá cờ vàng, sơn cả lên mái nhà để đánh dấu vùng lãnh thổ họ kiểm soát  dù là chỉ kiểm soát được ban ngày,   dù rằng dưới những mái nhà kia toàn Việt Cộng.  Việc đánh dấu lãnh thổ bằng lá cờ vàng ngày xưa không có gì đáng nói vì khi ấy họ còn chính quyền và nhất là ít ra cũng cùng có “lãnh thổ” để mà đánh dấu. Tuy nhiên khi nó được thực hiện ở xứ BU xa xôi này nó mới trở nên lố bịch nhố nhăng chưa từng thấy. Ngày nay, dù cờ vàng họ ra sức cắm đầy trên đường phố nhưng “lãnh thổ” vẫn là của BU.  Chẳng thấy lá cờ đỏ nào nhưng  “Việt gian” cứ sinh sôi nảy nở ngày một nhiều, cộng sản  thì nghênh ngang treo cờ đỏ trên truyền hình cho cả triệu người chiêm ngưỡng.
Dân cờ vàng học ở bản năng các loài thú hoang dã cái kiểu  đánh dấu lãnh thổ bằng … nước đái. Các con thú này đái vào các gốc cây, đái càng nhiều càng tốt  tạo ra vùng lãnh thổ bất khả xâm phạm để các đối thủ khác nhận biết mùi mà không được mò vào. Bước qua lằn ranh nước đái là lập tức có đối đầu và trừng phạt. Nếu so sánh việc đánh dấu lãnh thổ của cờ vàng và loài thú hoang ta thấy không hề khác nhau tí nào. Cái “lằn ranh nước đái” và “lằn ranh quốc cộng” cùng một mục đích.  Khác  chăng là nước đái loài thú có hiệu quả rất rõ trong việc ngăn chận kẻ thù xâm nhập lãnh thổ còn cờ vàng thì không. Hơn nữa cái lằn ranh  “lãnh thổ” của loài thú có ranh giới rất rõ ràng cụ thể không hề mở hồ như cái “lằn ranh quốc cộng” của cờ vàng.
Dân chống cộng cờ vàng  không hiểu nối rằng giá trị lá cờ nó nằm ở ý nghĩa biểu tượng được thế giới chấp nhận chứ không phải nằm ở chỗ nó được phất ngoài đường nhiều hay ít.  Không phải cứ ra sức cắm cờ vàng, phất cho nhiều là đánh dấu được cái lằn ranh  “lãnh thổ” cờ vàng.
Chính cái sự ngu xuẩn đó là lý do chính yếu nhất, từ đó sinh ra những trò nhố nhăng chỉ có trong cộng đồng cờ vàng Mỹ gốc Việt mà thôi.

Di lụy cờ vàng

Như Ba
Chuyện chống cộng làm dáng và để gợi nhớ, để thỏa mãn cho cái ta, nó không tai hại cho cộng đồng; nếu nó có, dù sôi nổi, cũng chỉ giới hạn trong các building [cao ốc – DCVOnline], nhưng nó trở nên di căn tai hại, kể từ khi nó tràn lan ra đường phố; và cờ vàng càng lộng gió thì dân địa phương càng khó chịu. Sự khó chịu này đã được thể hiện vài lần trên các tờ báo tại Orange County lời lẽ rất gay gắt, nhưng người chống cộng cứ lờ tịt coi như không có.
Nước Mỹ tuy là một nước xiển dương những nguyên tắc về dân chủ, và bình đẳng nhưng cũng không ít những kẻ có đầu óc kỳ thị hẹp hòi; việc làm phô trương như xin treo cờ tại City Hall, rước cờ trên các đường phố, cắm đầy cờ những dịp Tết, lễ 30/4, sẽ dễ làm người bản xứ khó chịu và như thế sẽ đẩy số người trung dung, ôn hòa sang phía những người mất cảm tình; như vậy số người khó chịu vì sự hiện diện của ta trong những sinh hoạt đặc thù này ngày càng đông hơn, và tình trạng này sẽ chẳng thỏai mái cho đời sống của người Việt trên đất Mỹ.
Những năm gần đây, việc bạo hành vô cớ đối với dân Việt có tăng sự tàn bạo, và gần đây nhất là chỉ sau có vài ngày việc trình thỉnh nguyện thư tại trước White House, thay vì đạt được vài thành qủa nào đó thì 150 ngàn chữ ký chỉ nhận được sự hững hờ, thể hiện sự xem thường từ một công chức cấp thấp! Tai hại chưa dừng lại và chỉ vài ngày sau vụ thỉnh nguyện thư với cờ vàng lộng gió, một chủ tiệm Spa của một người đàn bà trung niên bị một tên da trắng vào cướp và rape [cưỡng hiếp – DCVOnline] bà chủ; thủ phạm dẫu còn tại đào, nhưng nạn nhân chủ tiệm đã nhận được lệnh thu hồi giấy phép hành nghề, nghĩa là đóng cửa! Và chủ tiệm còn phải ra hầu tòa nữa.
Có cần những bộc óc của chiến lược gia, chính trị gia để tìm hiểu và phân tách vụ này không? Không cần đâu, thông điệp đã qúa rõ ràng: Cộng đồng các người không là cái đinh gì cả đâu, biết khiêm nhường thì sống yên ổn, còn không thì trông đấy; khi các người làm cho người Mỹ ta khó chịu thì các người sẽ nhận lại sự khó chịu hơn nhiều lần; việc mau mắn tụ tập được 150 ngàn chữ ký, mà các người xem như là power [sức mạnh – DCVOnline] của người Việt các người, thì người Mỹ ta xem như giấy đi cầu được giựt trôi đi trong cầu tiêu như thế này thôi. Đó là chưa tính đến những đánh gía tiêu cực của người Mỹ về cái thời cay đắng của việc lợi dụng tiền viện trợ để tham nhũng, thời gian của lính ma, lính kiểng, xăng dầu chia chác một tập hợp cờ vàng lô nhô trước mắt họ, có cần liệt kê thêm không? Hỡi những bộ óc chiến lược Nam Lộc, Trúc Hồ, Việt Dũng có đọc bài này không? Hy vọng bạn đọc và tôi sẽ được nghe họ phản hồi.
Tôi đã nói nhiều lần là việc rê rê rước cờ trên đất Mỹ là ca tụng cộng sản Bắc Việt và nếu lá cờ đó nó ở trong tay những người mệnh danh là chống cộng thì lẽ đương nhiên nó biến những người này thành những ngố cộng, hề cộng trong con mắt người Mỹ; vậy nên Mỹ nó khinh khi, xem thường ngố cộng là điều dễ hiểu như đã thấy. Tại sao rước cờ vàng trên đất Mỹ lại là ca tụng Việt Công (VC)? Để tôi phân tách cho chư vị thấy.
Sau khi Mỹ rút quân và chấm dứt hoạt động quân sự hoàn toàn tại Đông Dương (1973), những chiến binh tham dự trở về thay vì được đón tiếp thì lại bị dư luận phỉ nhổ, khinh ghét, giới chính trị gia vỗ về an ủi lẫn nhau trong cay đắng và tìm cách hàn gắn bằng thời gian chứ chẳng còn biết làm sao hơn trước vết nội thương còn qúa mới, và qúa choáng váng. Nhưng dư luận quốc tế rất mẫn cảm đã đánh hơi và cảm nhận được nỗi đau này của chú Sam, nên khắp nơi trên thế giới mỗi lần muốn dọa Mỹ đều dẫn vụ Việt Nam ra làm bằng – El Savardor, Nicaragua – Mỹ hãy coi chừng vụ Việt Nam tái diễn, dùng Việt Nam để hù dọa tâm lý, cân não Mỹ. Thập niên 90 cha con Sadam Hussen cũng dọa Mỹ bằng Việt Nam, Khomeini lãnh tụ của Iran cũng dùng Việt Nam để dọa Mỹ.
Như thế ta không ngoa khi nói rằng dưới con mắt của dư luận quốc tế, và đối với cả giới bình luận quốc nội, giới elite [ưu tú] của Mỹ, thì kết qủa của chiến tranh Việt Nam là một thất bại lần đầu tiên trong lịch sử Mỹ, dẫu muốn biện luận, chống chế ngược xuôi cách nào đi nữa thì cũng là thất bại; sự nhận định này đến từ những nhà làm chính sách, từ những học giả, và ngay cả từ những cựu sỹ quan hàng tướng lãnh cao cấp nữa. Vậy mà ta cứ day day cái chứng tích thất bại vào mắt họ thì tức là ta đang tôn vinh, ca tụng kẻ cựu thù của họ là VC. Mà chứng tích ấy không có gì đặc trưng hơn là lá cờ vàng ba sọc đỏ cả! Người Mỹ gọi kẻ thù của họ là ViCi, ta trưng cái (được người Mỹ đỡ đầu) mà ViCi đã đánh cho tan tành thì là ta ca tụng kẻ thù của họ chứ còn gì nữa? Vậy nên người Mỹ họ gọi những người cầm cờ vàng phe ta là ngố cộng chứ họ đâu có mất thì giờ để gọi ta là chiến sĩ cựu đồng minh làm chi. Vì những liên hệ chua chát, cay đắng của những ngày tháng còn ngồi chung trên một chuyến tầu định mệnh, mà người Mỹ là hoa tiêu, chủ tầu, còn chính phủ, quân đội Việt Nam chỉ là phụ tá loong toong. Còn xăng, nhớt, súng, đạn thì còn quyền hành chức tước, vênh vang, chi li tính toán. Những thứ này mất đi thì ông nọ, ông kia cũng mất theo và thành tị nạn, thành người di tản buồn.
Đấy là chưa tính đến những đứa trẻ lúc cha, anh chúng cúi mặt trở về lúc chúng lên năm lên bảy; nay chúng là những người trung niên, là những người làm ngân sách, là những cảnh sát, những người của hội đồng thành phố; thử hỏi chúng có thể có thiện cảm với những cái họ Trần, họ Nguyễn đang ngơ ngáo, rụt rè trước mặt họ, khi những thóang hiện chua chát, cay đắng của dĩ vãng vụt qua đầu họ? Tại sao ta cứ nghĩ người Mỹ là những hình nhân chỉ có lòng cao thượng bao la chứ không nghĩ họ cũng ích kỷ, nhỏ nhen, ganh ghét, tầm thường như tất cả các giống dân khác vậy, mà sao ta cứ bắt họ phải chứng kiến cái chứng tích thất bại của họ năm này qua năm khác? Rước cờ trên phố còn chưa hài lòng, lại còn phải ra tận city [(hall) – tòa thị chính – DCVOnline] treo ngày đêm nữa và tai hại hơn là làm di căn những sân hận lại cho thế hệ con cháu bằng cách thổi vào tai chúng những từ như bất khuất, hào hùng để chúng cứ thế nhắm mắt rước cái hệ lụy cờ vàng trên đường phố Mỹ và sân hận di căn cứ thế mà đó đây xảy ra; đám trẻ được rót vào tai những mỹ từ cứ thế vô tư cười cười đi rước cờ, có biết đâu là bị dụ khị cho ngậm cứt dê tai hại mà không biết; vì đám trẻ đang tự tách mình ra xa hẳn cái cộng đồng hằm bà lằng hiệp chủng này mà mình không biết! Vì sao mà sự bạo hành rất ít khi xảy ra với các cộng đồng Nhật, Tầu hay Đại Hàn? Nhưng tại sao lại xảy ra với ta thường xuyên hơn so với những cộng đồng (CĐ) nầy? Tại sao những lời miệt thị (như gọi là gook – năm 2010 bởi 1 tên dân biểu tại Texas) lại dành cho cộng đồng Việt Nam sau 35 năm nhập cư? Câu trả lời là, tại ta làm những hành động thừa thãi và ngớ ngẩn nhiều hơn những CĐ khác, như việc treo cờ ở City Hall là một, trong khi đó ta lại rời rạc, thiếu đoàn kết, thiếu lực hơn hẳn họ.
Di lụy bắt đầu là từ khi Liên Hội Người Việt Bắc CaLi (LHNVBCL) đã khởi xướng việc treo cờ tại San Jose City Hall trước tiên, sau đó lan ra các vùng phụ cận rồi khắp cả nước Mỹ. Nên câu hỏi dành cho các người chủ chốt việc treo cờ, rước cờTại sao sinh họat chính trị mà lại không dự trù được những tình huống bị xem là backfire [tác giả có thể muốn dùng từ backlash: phản ứng ngược – DCVOnline] này để càng ngày càng đem đến sự chán ghét cho dân bản xứ. Làm ơn trả lời đi các ông Vũ Văn Lộc, Lại Đức Hùng, Nguyễn văn Vĩnh. Và cả cái đám [xx xxxx – DCVOnline] Việt Tân nữa. Làm thế nào mà các bộ óc chính trị của các ông để việc chống cộng trở thành ngố cộng như phân tách ở trên, nên nhớ việc cắm cờ, rước cờ cũng có sự tham dự năng nổ của Việt Tân nữa. Mới ngày nào người ta còn thấy những […] Việt Tân, những dịp tết hoặc 30/4 mặc đồng phục quần nâu áo nâu, đi từng cơ sở thương mại tại San Jose yêu cầu treo cờ vàng 3 sọc đỏ với thái độ gần như là cưỡng ép.
Vậy yêu cầu tất cả hãy trả lời cho dư luận người Việt tại Mỹ, và cả khắp thế giới biết với. Tai sao việc treo cờ, rước cờ thành một tai họa cho người Việt và cho sự chán ghét của người Mỹ mà những bộ óc chính trị lại không hề hay biết? Ta giành giật treo cờ vàng với cờ đỏ sao vàng với những viên chức trí thức của trường đại học; ta tụ tập hò hét vào mặt viện trưởng, bắt họ phải làm theo ý ta, bằng không thì thắp nến, biểu tình. Và người Mỹ có lẽ muốn giữ cái khung cảnh trí thức cho khuôn viên của mình nên đã phải làm theo ý ta. Nhưng ta thử tự hỏi xem ta có tránh được sự khinh ghét không? Khi ta chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu mà ta lại đi ra lệnh cho chủ nhân, kẻ đang giữ quyền lực, phải làm theo ý ta? Và cũng có lẽ người Mỹ không muốn có một mặt trận tiền phương trở về trên đất của họ, một mặt trận mà họ đã nhận định là deathly wrong [quá sai lầm – DCVOnline]. Nhưng làm sao mà ta có thể derail [làm trật bánh] cái tính toán của người Mỹ, khi họ chỉ muốn bắt tay với kẻ cựu thù để làm thầy, làm boss [chủ] cái kẻ cựu thù này? Để đưa kẻ cựu thù ấy vào ảnh hưởng, tính tóan của họ.
Ta hãy trông cái hình vợ của Bush “mặc đồ như con ở”, khi người Mỹ đón vợ chồng Nguyễn Tấn Dũng tại WH [White House, Nhà Trắng – DCVOnline] năm 2006? Và cái hình bố trí cho Phan Văn khải (PVK), tay ôm chạm lên giầy của một cái tượng của Dr. Harvard được đóng khung chỉ còn bàn tay chạm lên chiếc giầy với khuôn mặt của PVK cười gượng gạo, hai bức hình này người Mỹ đã xác định vị trí rõ rệt và thông điệp cho cả 2 phía người Việt mà phân tách ra thì chẳng có gì hay cả. Đúng như Sigmund Freud nhận định: Ý thức làm tăng thêm sự đau khổ, là vậy!
Người Mỹ cho phép VC được cắm cờ, nhằm bình thường hoá, nâng cấp ngọai giao để buôn bán, để đưa VC vào toan tính, ảnh hưởng của họ, một phần khác cũng là để xóa mờ cái lỗi lầm đau thương cho chính họ. Ta nhào đến giựt nó xuống và trợn mắt lên lý luận với vị viện trưởng khả kính (chủ nhà) rằng đó là lá cờ gây tang tóc đau thương cho chúng tôi v.v… Còn người Mỹ các ông thì cứ việc làm theo ý chúng tôi là được rồi, các ông đừng nên quên vết thương đau của các ông, cứ giữ lấy nó và để cùng đau với chúng tôi cho có bạn; và ta quên (hay thiếu thông minh, thiếu tế nhị, thiếu sự cận nhân tình?) là người Mỹ cũng có nhu cầu khép lại qúa khứ cho chính họ. Dĩ nhiên, đối với họ nó quan trọng cho họ hơn nhu cầu của ta; điều cũng quan trọng là họ mới là chủ nhà, là người quyết định lá cờ nào đó được cắm hay đừng. Ta la hét, khóc lóc yêu cầu họ dẹp lá cờ đó đi, có vì nhân đạo mà họ làm theo ý ta, nhưng họ có khinh ghét và khó chịu ta không? Nên có nhẹ nhất thì họ cũng gọi ta là ngố cộng mà thôi. Ta đòi họ dẹp cờ VC, bảo rằng lá cờ đó làm ta đau khổ, và đưa ra lá cờ vàng ba sọc ra thay thế, than ôi! Lá cờ mà ta cho rằng chính nghĩa đó còn làm họ đau đớn hơn, mà không nói lên được (vô thanh), vì gợi nhớ lại những chia rẽ kinh hoàng, tốn kém kinh hoàng, và những buổi đi nhận xác, phủ cờ dài dằng dặc cũng rất kinh hoàng; và nay thì ta đem nó đi ngọai giao, năn nỉ để được treo vào chỗ uy nghi, trang trọng nhất thành phố, nơi mà những công dân ưu tú muốn đươc vào ngồi; vậy thì ta khôn chăng khi ta cứ day day lá cờ đó vào mặt họ? Đã trăn trở trong phân tách này và tôi đã nhiều lần ngẩn ngơ tự hỏi là làm sao mà những người một thời đã là những đại tá, trung tá oai phong, thông minh, giỏi giang như giời và đã từng giữ những chức vụ “tham miu chưởng” “ tham miu phó” lại làm những sự việc thiếu tế nhị, thiếu sâu xa, thiếu tìm hiểu, nghĩa là thiếu nhiều thứ nữa như thế này? Các công trình sư, sáng tạo việc treo cờ trên cácCity Hall tại bắc Cali xin cho ý kiến.
Và nhóm cờ vàng la hét, reo hò còn được phép đứng trước WH khi nó còn đồng qui với ý đồ của Chính Phủ Mỹ muốn nhân dân Mỹ xem cái cảnh họ đón thằng ở, với con sen HN như thế nào (đây là tôi phân tách theo não trạng của họ); còn khi không ở trong toan tính trùng hợp với họ thì dầu có 150 ngàn chữ ký, hay 2 triệu chữ ký thì họ cũng chỉ xem như giấy bổn khi mà họ không cần đến nó, khi mà ta cứ cư xử thiển cận như trên. Và hoa trái nào mà những người di tản đơn lẻ gặt hái được? Hy vọng là không phải như người phụ nữ nạn nhân (nói ở trên) kia chứ? Tư duy của ta như vậy, thì giá trị ta chỉ vậy, và 3 hoặc 5 năm nữa cách chống cộng của ta vẫn vậy thì thân phận, gía trị CĐ ta cũng chỉ thế vậy!
Ba mươi bảy năm cái công thức chống cộng cũ rích cứ thế mà tồn tại, để cứ thế mà mai vàng ngắm nghiá mai bạc, mai bạc rổn rảng thưa thỉnh với sao, với trăng, để sao và mai còn dường như giữ được những hình bóng sao mai, bạc, vàng lộng lẫy của ngày xưa! Và tất cả chỉ là vậy! Bạn đọc có thấy đúng vậy không?
Và các người còn muốn gì nữa? Tôi muốn nhắc đến một câu hỏi chán ngán gần như rơi lệ của một cây viết người Mỹ (mà tôi quên tên), và tôi cũng muốn đặt câu hỏi tương tự cho những người cứ thích rê rê cờ vàng trên các đường phố Mỹ. Vậy các ông còn muốn gì nữa đây? Ngày sụp đổ niềm Nam thì 3 trại tị nạn được dựng lên trong nước Mỹ. Thời gian đầu thì cũng vài trăm ngàn người, không gì thì chí ít cũng được tươm tất đầy đủ. Rồi khi nước Mỹ bốc, xốc, ăn nên làm ra thì người Việt chồng tếch, vợ lỳ, nhà mới, xe mới vi vu. Rồi từ HO I cho đến HO 42, hết những đợt này, lại đến đợt con lai con ghép, rồi ì sèo bảo lãnh, di dân, khi nước Mỹ trì trệ thì người Việt vẫn vợ nêu (nail), chồng tóc. Như vậy chưa đủ hay sao mà cứ gợi nhắc cái dĩ vãng chẳng có gì là của mình cả.
Thật vậy, người Mỹ đã cung ứng cho ta từng thước vải kaki, từng đôi giày, từng lít xăng, và tất cả khí tài theo sau và rồi lon lá cũng theo đó mà phồng lên thành mai, thành sao lấp láy. Đến khi người Mỹ hết kham nổi chi phí thì họ cắt, họ cúp những thứ đó thì tất cả lại xẹp xuống như qủa bóng bị xì hơi, vậy thì những mất mát, và niềm đau của ta đáng là gì so với cảnh dân Do Thái xếp hàng vào lò hơi ngạt? Dân Đen lên tầu đi làm nô lệ cho dân Trắng? Chẳng phải trong cái họa của ta vẫn còn ít nhiều hồng phước hơn những cảnh đời đó hay sao? Và sau cùng là sao các ông không quay nhìn cuộc chiến Afghanistan, Iraq cũng tang hoang ngút ngàn và thử hỏi có trại tị nạn nào được dựng trên nước Mỹ không?
Mới đây nhất, tin cho biết chính quyền Việt Nam đã đồng ý theo yêu cầu của BT Quốc Phòng Hoa Kỳ để mở thêm 3 vùng phục vụ cho nhu cầu tìm người mỹ mất tích trong chiến tranh, với cái tin nhỏ này các Chính Trị Gia chống cộng tại hải ngoại nghĩ gì? Đương không sao lại đề cập đến vấn đề (v/đ) tìm người Mỹ mất tích trong chiến tranh? Giữa lúc toàn những v/đ sôi bỏng trong vùng? Chính phủ Mỹ thương qúy sinh mạng của cựu chiến binh (CCB) của họ như vậy sao? Muốn biết họ có qúy không thì hãy đếm số CCB về từ chiến trường Việt Nam, Afghanistan, Iraq đang là những homeless, sống vất vưởng trên các đường phố, vậy tại sao 40 năm rồi mà họ vẩn đòi tìm MIA, họ đang đánh trả thù Việt Nam đấy; đúng vậy
họ vin vào v/đ nhân đạo để được đào bới trên đất nước Việt Nam, và sau đó thâu vào ống kính những hình ảnh của những cái đầu đen, những chiếc mũ cối, những chiếc nón lá chạy tới chạy lui đưa những mẩu nho nhỏ chưa xác định cho một người da trắng, đứng trong bóng mát, tay cầm lon coca, rồi hắn đưa lên ngắm nghiá, rồi gật gật, lắc lắc cái đầu và để truyền đến những màn ảnh tivi của dân Mỹ để chính phủ có thể báo cáo cho toàn dân rằng:
Đó, cái bọn thấp kém đã phải trả gía cho hành động giết hại người Mỹ bằng cách phải đào bới lui cui, đi tìm ngay trên đất nó để trả về cho nhân dân ta những hình hài của một chủng tộc cao qúy mà bọn chúng đã dám chống cự và giết hại, đồng bào cứ yên trí ngồi chứng kiến, chúng ta sẽ bắt chúng tìm đến người Mỹ mất tích cuối cùng. Và chính phủ Mỹ đã phải trả tiền (chứ làm sao mà free được với Hà Nội), đã phải đi hàng chục ngàn dặm để trả thù người Việt, hầu xoa dịu phần nào cho mối hận thua trận năm xưa! Ẩn nấp sau cụm từ nhân đạo, tìm kiếm người mất tích sau chiến tranh (MIA). Xem ra người Mỹ cũng vụn vặt, trả thù chứ họ chẳng cao thượng như nhóm cờ vàng ngây ngô nghĩ đâu!
Chúng ta làm đau Mỹ bằng cách day day cái chứng tích thất bại của họ vào mặt họ, ngay trên đất của họ mà kẻ cựu thù của họ (cộng sản Bắc Việt, CSBV) chẳng trả cho ta một đồng nào cả! Vậy thì dưới mắt của người Mỹ ta sẽ là gì? Tôi chẳng tìm được chữ nào chính xác hơn chữ ngố cộng mà thôi!
Bị làm đau đớn tinh thần (gợi nhớ hình ảnh những hàng dài quan tài phủ cờ Mỹ) ngay trên đất nước mình bởi cái bọn ngố cộng, vậy nên giới trí thức, học giả, những người thông minh, những người nhậy cảm, giới chính quyền Mỹ không điên người lên mới là lạ.
Đã chẳng biết người (McNamara cựu TTQP Mỹ đã gọi vụ Việt Nam là một deathly wrong cho nước Mỹ) niềm đau của người, mà cờ vàng là thuộc tính biểu tượng của v/đ, mà ta cũng lại chẳng biết ta (cái mà ta gọi là Việt Nam Cộng Hòa đệ nhất, đệ nhị ta luôn luôn quên là nhờ bàn tay chăm bẵm của người Mỹ mà có; nhưng trong vai của người được giúp ta đã chẳng lương thiện chu toàn. Tôi ám chỉ những chóp bu tham nhũng, hèn kém và bỏ ra tất cả những người lính các cấp chiến đấu, những người Quốc Gia trong sạch không ở trong ám chỉ này). Ta cứ rên la, lèng èng vác cái chứng tích thất bại của họ day day vào mặt họ, đòi họ thỏa mãn cho ta này nọ ngay tại headquarter [bộ chỉ huy – DCVOnline] quyền lực của họ, vậy nếu họ có giáng cho ta vài cái bạt tai thẳng cánh cò bay như trên thì theo tôi họ cũng đã tự chế, cũng đã cố nhường nhịn lắm rồi.

Và đã nói thì nói cho hết, tôi xin mượn vài dòng để thưa chuyện với nạn dân (của cái di lụy cờ vàng, vã lại theo tôi chị cũng là 1 phần của toàn thể v/đ).
Thưa chị, nếu tình cờ mà chị có đọc được bài này của tôi, và đọc kỹ thì chị sẽ thấy chẳng qua chị là một nạn nhân chọn lựa một cách tình cờ. Vụ việc này của chị nếu xảy ra ở Việt Nam, thì người ta không cần tìm hiểu nhiều cũng có ngay kết luận: Chính quyền dùng xã hội đen để trừng phạt, cảnh cáo CĐ ở cấp độ 1, nếu còn ngoan cố, không chịu giác ngộ thì cấp 2 cấp 3 tiếp theo sau, và như thế nào thì cứ chờ đấy khắc biết. Còn ở Mỹ, chính quyền có dùng xã hội đen, du đãng để dấu mặt trong một số v/đ nào không? Vẫn có đấy nhưng nó kín đáo hơn, tinh vi hơn, còn trong cái vụ của chị, có phải tên du đãng da trắng đó đã được lệnh của ai đó mà hành động hay không? Tôi không dám vội kết luận thế, nhưng cách handle [giải quyết – DCVOnline] vụ việc của cảnh sát thì ta không thể nhầm lẫn được: Một cái tát vào mặt, để hạ nhiệt khí thế CĐ cờ vàng: Rằng, các anh đừng tưởng CĐ các anh powerfull [hùng mạnh – DCVOnline] lắm đâu; 150 ngàn chữ ký hả? Nhìn bài học này mà ngẫm nghĩ, thân phận các anh thế đó, các anh không biết các anh là gì sao? Sao dám đến chốn uy nghi này mà day day cái chứng tích thất bại vào mặt chúng ông? Và cũng chính vì cái message [thông điệp – DCVOnline] này nên tôi mới thấy một chút thấp thoáng liên hệ, ráp một puzzle [tác giả có lẽ muốn dùng từ “jigsaw puzzle”, trò chơi ráp hình nhiều mảnh – DCVOnline] đôi khi ta chắng cần gắn đến những miếng cuối cùng mới hiểu (nhận) ra đó là hình gì.
Các bộ óc phân tách chiến lược, chiến sự của nhóm cờ vàng có cao kiến gì thì xin chỉ bảo, nếu các ngài đúng thì tôi rút lại sự phân tách và sẽ nhận sai ngay thôi.
Còn nếu tôi đúng, (ít ra, với phần đầu đã được ráp), thì sáng suốt nhất là chị không có cách nào hay hơn là chấp nhận nuốt nước mắt mà vác thánh giá cho CĐ, xem đây là hình phạt (qua chị) để cảnh cáo (của thế lực bề trên) dành cho những thiên tài cờ vàng, một đoạn lecture [bài lên lớp – DCVOnline] vô thanh, vô văn tự để có thể nhận biết mình là ai, giá trị như thế nào, nhưng đối với chị thì nó quá khủng khiếp, quá nặng nề và cái gánh của chị cũng là cái vale [valve, tiếng Việt là “van” – DCVOnline] xì bớt những đau đớn cũng vô thanh, vô văn tự của giới ưu tú Mỹ những khi nhìn thấy cờ vàng. Suy nghĩ kỹ, theo chiều hướng phân tích thô thiển của tôi, thì chị và cộng đồng Falls Church giữ được nguyên trạng là tốt đấy, nghĩa là tránh được việc kết tội, đóng cửa tiệm, là coi như thắng rồi đó. Trở về đời sống thường nhật, xem chuyện khủng khiếp này như một chuyện xui xẻo xảy ra trong đời, khi không rơi xuống đầu mình; tỉ như chuyện chị mua vé xe, về quê, chẳng may gặp phải tên tài xế cẩu thả, trong lúc lái xe lại vô ý thức trửng dỡn với nữ hành khách ngồi kế bên, kết qủa là xe lao xuống hố và chị là một trong những người bị thương, chị bị một vết cắt không sâu ở gò má, BS nói vết thương nếu săn sóc đúng sẽ không có sẹo. Chị thấy đó, thí dụ này nó cũng giống như cái vụ việc mà chị gặp phải, thời gian nó sẽ lành và thời gian sẽ xóa mờ ngay cả trong ký ức nữa. Tên tài bị trục xuất về Mễ, chủ hãng xe trốn mất vì không bảo hiểm, chị chẳng được bồi thường gì, nhưng chị nghĩ mình vẫn tồn tại, thế là xem như vẫn còn may mắn rồi.
Còn ngược lại, chị và CĐ Falls Church muốn làm lớn chuyện, như thưa cảnh sát, đòi bồi thường, điều trần đòi công lý, đốt nến và nhất là rước cờ (lại cờ) thì như tôi phân tách ở trên, vết thương của chị sẽ bị khoét sâu hơn, mệt mỏi, cay đắng vì công lý và chính quyền đang ở trong tay của kẻ mạnh và kẻ đó đánh giá mình thế nào thì nhìn cách ứng xử vụ việc của nó. Chị không nên găng đến cùng với những kẻ có chức quyền trong tay, tôi nghe phong phanh là chị sẽ tự thiêu nếu không được xử công bằng đừng nên làm vậy chị ạ, vì tự thiêu nếu không chết, thi nỗi buồn sẽ ghi đậm thiên thu trong cái thân tàn phế, thì lúc đó tình trạng sẽ trở thành tệ hơn cách thứ 1 nhiều, còn nếu chị đền nợ nước thì có được lãnh lương tử suốt đời thì cũng bằng không mà thôi, hy vọng khi chị đọc được bài này thì vụ này của chị được xét xử tốt nhất cho chị.
Viết đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện một thanh niên Việt Nam ở Texas, có mâu thuẫn với người chị khiến cô này gọi 911; ba ông bạn dân đến, sau khi hỏi vài câu qua quít, bất ngờ đổi tông, ba ông bạn dân đè dân xuống và phang hết công xuất bằng những cú dùi cui rất chuẩn! Chưa hết, trước khi rút lui những nhân viên “hành pháp mẫn cán” và “công bằng” này còn ưu ái tặng người di tản buồn và khốn khổ này một cái ticket phải ra tòa đóng phạt một số tiền nữa! Anh này lấy giấy chứng thương, mướn luật sư, ra tòa hy vọng tìm công lý. Than ôi, công lý đâu không thấy, chỉ thấy cuộc đời từ đó tối tăm! Lên tòa xuống tòa nghe đâu sơ sơ mới có 15 lần và dường như là vẫn chưa chấm dứt, đến nay tôi vẫn không biết người thanh niên xấu số này đã qua khỏi vận sui của mình chưa và kết qủa vụ này ngã ngũ ra sao? Có ai đó ở Texas biết kết qủa vụ này, xin chia xẻ với bạn đọc để học hỏi kinh nghiệm với.
Hai câu chuyện này ta thấy nó giống nhau phải không? Nó tình cờ và tự phát hay có gốc gác từ lời nhắn nhủ nào? Chuyện sau thì ta không biết, nhưng chuyện ở Falls Church thì rõ ràng hơn, vì nó xảy liền sau vụ tụ tập trình thỉnh nguyện thư (TNT) 200 ngàn chữ ký có vài ngày. Điều thất vọng lớn nhất là ta không thấy một bài nhận định, buổi họp nào từ ban Đ/D TNT cả, duy nhất có lẽ lời tuyên bố vớt vát từ nghệ sĩ Việt Dũng là: White House cư xử với ban đại diện TNT thật là vô lễ. Lời tuyên bố này rõ ràng là không biết người và cũng chẳng biết ta nốt, thật cũng còn may, Việt Dũng chưa dọa là sẽ đưa Obama ra khỏi WH trong kỳ bầu cử tới đây. Và cùng với lời tuyên bố huề vốn của Nam Lộc: “Cộng đồng đừng nên trông đợi nhiều qúa vào kết qủa của thỉnh nguyện thư!” Ông này không nhớ câu: “Nhìn kết qủa, biết khả năng” của người Mỹ! Và những người Việt thầm lặng thì nghĩ rằng: Nhìn cách đối xử của người Mỹ với vụ việc, thì biết họ xem thường cách thức người Việt chống cộng và cờ vàng như thế nào!
Nội dung của bài này không dính dáng gì đến v/đ Quốc Cộng, mà chỉ hoàn toàn nhắm vào cách ứng xử công cộng sai lạc, thiếu hằn cận nhân tình, mang tính show up [tác giả có thể muốn dùng từ “show-off”: khoe khoang – DCVOnline], ồn ào, thiếu chiều sâu của CĐ Việt Nam đã kéo dài nhiều năm trên nước Mỹ trong những sinh hoạt đặc thù như rê rê rước cờ trên phố, treo rợp cờ vàng những dịp 30/04, lễ Tết, và việc làm thiếu ngoại giao hơn cả là xin cắm cờ trên các City Hall, mà bắt đầu là từ LHNVBCL tại San Jose với những tên tuổi nêu trên; trước khi chấm dứt bài viết đã quá dài, tôi muốn trở lại câu hỏi cho những người làm chính trị CĐ, làm sao mà sinh hoạt chính trị mà không thấy được vết thương hiển nhiên, sâu đậm của nước Mỹ mà liên can biểu tượng là lá cờ vàng?
Làm thế nào mà qúy vị không giải mã được những nhắn nhủ qúa rõ ràng như lời miệt thị của một tên dân biểu tiểu bang Texas gọi người Việt Nam là gook (hạ cấp) [gook, tiếng lóng bắt nguồn từ cách Thủy quân Lục chiến Mỹ gọi dân Phi Luật Tân một cách miệt thị từ đầu thế kỷ XX; Lính Mỹ tiếp tục dùng từ lóng này để gọi dân địa phương khắp nơi và trở thành từ ngữ mang tính kỳ thị này trở thành phổ quát trong chiến tranh Việt Nam; nghĩa thường là người da nâu hay da vàng – DCVOnline] hay việc cảnh sát bạo hành tàn bạo một thanh niên vô hại kể trên. Cảnh sát cũng hai lần phong tỏa, lục soát CĐ tại khu thương mại Eden/DC với cáo buộc sai sự thật và gần đây nhất là vụ kết tội nạn nhân, đóng cửa tiệm và đưa ra tòa kết tội ngay khi chưa bắt được thủ phạm.
Tất cả những tai ương này chưa bao giờ được nhận định, đánh gía để tìm một road map [lộ trình – DCVOnline] cho v/đ mà đó đây chỉ hành động tùy hứng, nên ta chẳng ngạc nhiên khi với nỗ lực ta tưởng như vĩ đại mà thành qủa chỉ là một cái râu kiến! Và người phụ nữ nạn nhân này chắc chắn chưa phải là người cuối cùng, nếu bao lâu từ phía ta không thay đổi cách ứng xử với xã hội mà ta đang sống với, và cứ tiếp tục thản nhiên trương cờ, rước cờ cách chẳng bao xa cái nấm mồ vĩ đại của họ là Washington Monument nơi 58 ngàn sinh mạng thân nhân của họ nằm xuống. Và ngày hôm nay, 28/05/2012, ngày lễ chiến sĩ trận vong, TT Obama còn tuyên bố là: “Cuộc chiến Việt Nam là một trang sử đau buồn nhất củVậy có phải ý tôi mong là chúng ta ngưng những sinh hoạt này; xin xác định là không bao giờ, và tôi nghĩ là cũng chẳng ai đủ quyền lực và tư cách làm điều này cả, vì lá cờ này đã và đang là biểu tượng (dẫu nó không toàn hảo) của người tị nạn, của những cựu tù nhân chính trị, của những nạn nhân của cộng sản nên nó phải được tôn trọng đúng mức trên những phần còn lại của nó dẫu ở trong khuôn viên, trong giới hạn CĐ; nhưng mượn nó để sinh họat đãi bôi, để gợi nhớ dĩ vãng, để thỏa mãn cho cái ta, thì những việc làm vô bổ này sẽ được nhận diện và xem nhẹ và nhất là tránh việc khiêu khích vô thanh với dân bản xứ địa phương, bằng cách treo lá cờ có nhiều liên hệ cay đắng trong dĩ vãng với họ, trên chốn tượng trưng quyền lực là City Hall của họ. Một hay hai người có thể thông cảm nhưng những người khác sẽ cảm thấy bị xúc phạm, do vậy, đó đây xảy ra những bạo hành đến tóe máu, trên thân thể của những người di tản buồn.
Và xử dụng nó như thế nào để nó được tôn trọng và đạt được mục đích là tùy ở bản lãnh, cái tâm và tầm của CĐ. Và sau cùng nếu việc chống cộng chỉ để đạt được đến mức này thì tốt nhất nó chỉ nên thực hiện ở bên trong building [cao ốc – DCVOnline] với những ca sĩ Đan Nguyên, Trường Vũ mặc áo rằn ri hát những cái giọng (tone) nũng nịu, nhễ nhại thế mà lại vui, lại đỡ gây tổn thất cho cộng đồng.
Như Ba tôi cũng là một người di tản 75, không thích VC, trình độ Đại Học trước khi di tản. Sẽ xin lỗi với tất cả sự đụng chạm sai sự thật, và sẽ không phản hồi những coms [góp ý] ngoài chủ đề.
Tin giờ chót, vào lúc bài này chưa được gởi đi thì một người tâm thần Việt Nam tại El Monte / Nam Cali hôm 18/06 lại bị cảnh sát đập chết bằng đèn pill [đèn pile (tiếng Pháp, tiếng Việt là “pin” – DCVOnline]. Theo lời kể thì anh này đã qùy xuống và nói cảnh sát ngừng tay đánh đập. Đúng như sự tiên đoán của tôi ở trên là người đàn bà chủ tiệm spa chưa phải là nạn nhân sau cùng!

No comments: