2016/07/31

HÃY CẢNH GIÁC VỚI HUAWEI (HOA VI)


Sự phát triển và biến thành tập đoàn siêu quốc gia của Hoa Vi (Nhiều người đọc là Hoa Vĩ) không giúp công ty viễn thông khổng lồ này trở thành một thương hiệu được tín nhiệm. Cho đến nay, nhiều nước vẫn rất thận trọng với Hoa Vi. Telecomstechnews (19-5-2016) cho biết Lãnh sự quán Canada tại Hong Kong mới đây đã khước từ visa đối với một cặp vợ chồng làm việc cho tập đoàn Hoa Vi bởi những tình nghi liên quan gián điệp. Thử điểm lại những vụ việc liên quan Hoa Vi.

Sau một năm điều tra, ngày 8-10-2012, Ủy ban tình báo Hạ viện Hoa Kỳ công bố báo cáo cho biết, có bằng chứng rằng hai tập đoàn viễn thông Trung Quốc – Hoa Vi (Huawei) và Trung Hưng Thông Tấn (ZTE Corp) – là hiểm họa an ninh đối với Mỹ. Chủ tịch ủy ban trên, dân biểu Cộng hòa Mike Rogers, thậm chí kêu gọi các công ty Mỹ ngưng làm ăn với Hoa Vi.

Ủy ban điều tra Hạ viện tin rằng, Hoa Vi lẫn Trung Hưng Thông Tấn “đều không đáng tin cậy để có thể hoạt động tự do mà không bị ảnh hưởng từ nhà nước nước ngoài (ám chỉ Bắc Kinh) và do đó trở thành một hiểm họa đối với an ninh Mỹ cũng như các hệ thống của chúng ta”. Ủy ban tình báo Hạ viện Hoa Kỳ yêu cầu Ủy ban xem xét đầu tư nước ngoài Hoa Kỳ (CFIUS – một hội đồng liên bộ phụ trách giám định các thương vụ đầu tư nước ngoài vào Mỹ) phải chặn đứng mọi vụ sáp nhập tại Mỹ mà Hoa Vi hoặc Trung Hưng Thông Tấn đứng sau.

Năm 2011, CFIUS đã chặn đứng vụ Hoa Vi mua hãng máy tính 3Leaf Systems tại California. Cơ quan điều tra liên bang Hoa Kỳ (FBI) cũng xem xét cáo buộc việc Trung Hưng Thông Tấn bán thiết bị máy tính cho Iran (vi phạm luật cấm vận của Mỹ), trong khi Hoa Vi lại có khả năng bị điều tra tội tham nhũng, hối lộ và vi phạm bản quyền. Năm 2010, Motorola từng kiện Hoa Vi tội đánh cắp kỹ thuật. Motorola cho rằng một công nhân gốc Hoa của họ, Phan Thiệu Vĩ (Shaowei Pan), đã bí mật tuồn nhiều tài liệu mật cho đích thân Nhậm Chính Phi (người sáng lập Hoa Vi) trong nhiều năm ròng. Sau khi nghỉ Motorola, Phan Thiệu Vĩ lập công ty Lemko Corp và có quan hệ làm ăn trực tiếp với Hoa Vi… Năm 2003, Hoa Vi cũng bị Cisco Systems cáo buộc tội “sao chép bất hợp pháp” một phần mềm…

Vài năm gần đây, nhiều nước, đặc biệt Mỹ, bắt đầu cảnh giác sự có mặt các tập đoàn viễn thông Trung Quốc. Dù chiếm đáng kể thị phần viễn thông toàn cầu với vô số hợp đồng béo bở tại nhiều nước nhưng đến nay Hoa Vi vẫn không thể ký được hợp đồng nào, dù đơn lẻ, với các hãng viễn thông khổng lồ của Mỹ, từ AT&T, Sprint, T-Mobile đến Verizon. Với giới chính trị Mỹ, Hoa Vi là một cái tên gây dị ứng. Nguyên Bộ trưởng thương mại Gary Locke (cựu đại sứ Mỹ tại Bắc Kinh) là một trong những người vận động quyết liệt chống lại sự thâm nhập của Hoa Vi vào Mỹ. Giới chính trị gia Mỹ tin rằng Hoa Vi là công cụ của Bắc Kinh trong cuộc chiến tình báo, đặc biệt khi người ta nhận ra rằng người sáng lập Hoa Vi là một cựu sĩ quan kỹ thuật từng có mặt trong quân đội Trung Quốc 10 năm (Nhậm Chính Phi)...

Thêm một ví dụ. SingleRAN của Hoa Vi là một thiết bị thuộc dòng sản phẩm giúp tiết kiệm. Với thiết bị này (có thể xử lý cùng lúc nhiều loại tín hiệu - 2G, 3G, WiMax, CDMA, GSM; nằm gọn trong một chiếc hộp), nhà mạng sẽ không còn bận tâm thiết lập các hệ thống kết nối đơn lẻ khác nhau (cho từng loại tín hiệu). Mùa thu 2010, khi nghe tin Sprint Nextel chuẩn bị đấu thầu nâng cấp hệ thống, Hoa Vi xuất hiện, với đề nghị giúp nhà mạng này tiết kiệm được ít nhất 800 triệu USD chỉ trong năm hoạt động đầu tiên (sau khi sử dụng SingleRAN). Tuy nhiên, thượng nghị sĩ Cộng hòa Jon Kyl kiên quyết ngăn chặn. Ông thực hiện chiến dịch viết thư yêu cầu Sprint Nextel loại Hoa Vi khỏi cuộc đấu thầu. Bộ trưởng thương mại (lúc đó) Gary Locke (vốn là người Mỹ gốc Hoa với tên tiếng Hoa là Lạc Gia Huy) đích thân điện cho CEO Dan Hesse (Sprint Nextel), bày tỏ “mối lo ngại sâu sắc” liên quan an ninh quốc gia có thể nảy sinh từ thương vụ. Gói thầu 5 tỉ USD cuối cùng được chia cho Ericsson, Alcatel-Lucent và Samsung...

Đầu năm 2012, cũng xuất phát từ mối lo ngại an ninh quốc gia mà Chính phủ Úc đã ngăn Hoa Vi tham gia thương vụ đấu thầu liên quan mạng băng thông rộng trị giá 37 tỉ USD của nước mình. Năm 2011, doanh số Hoa Vi lẫn Trung Hưng Thông Tấn tại Ấn Độ đều tụt giảm khi Chính phủ Ấn lập ra nhiều hàng rào khống chế. Cũng trong năm 2011, Ủy ban châu Âu đưa ra báo cáo cho biết Hoa Vi và Trung Hưng Thông Tấn đã được Bắc Kinh bí mật hậu thuẫn để có ưu thế cạnh tranh. Nhiều công ty viễn thông thế giới đang tỏ ra thận trọng khi làm ăn với Hoa Vi. Stephane Richard, CEO của France Telecom-Orange (một nhà mạng hoạt động tại 33 nước) với trụ sở tại Paris, cho biết công ty mình không dùng thiết bị Hoa Vi cho hệ thống mạng tại (nước nhà) Pháp (dù có sử dụng thiết bị Hoa Vi cho các hệ thống mạng tại thị trường Bỉ, Anh, Tây Ban Nha và một số nước châu Phi). Tháng 6-2016, Hoa Vi tiếp tục bị Mỹ điều tra bởi các cáo buộc xuất khẩu đến Syria, Iran, Bắc Triều Tiên, Sudan và Cuba…

Trong khi đó, Hoa Vi lại rất thành công tại thị trường Việt Nam. Cách đây ba năm, trong số đề ngày 29-4-2013, tờ Nhịp Cầu Đầu Tư cho biết, Hoa Vi đã đánh bại các hãng sừng sỏ Ericsson, Alcatel, Nokia-Siemens, Orange-France Telecom, Motorola… để giành thầu cung cấp hệ thống tổng đài, mạng lõi, trạm thu phát sóng cho Viettel, Vinaphone, Vietnamobile, MobiFone, SFone và G-Tel. Chiến lược của họ “đơn giản chỉ về giá…, tạo ra mức giá rẻ chưa từng có”. Báo Thanh Niên, số 3-2-2015, viết rõ hơn, cho thấy vấn đề không chỉ về giá mà còn là chiến lược và chiến thuật. Cụ thể, Hoa Vi “tìm cách đưa thiết bị hỗ trợ các dự án viễn thông ở các vùng sâu, vùng xa”. Các dự án luôn được kèm với “quà”. Thanh Niên nói thêm, “theo báo cáo của Hiệp hội An toàn thông tin Việt Nam công bố tháng 4-2013, có tới 6/7 hãng viễn thông ở Việt Nam đang sử dụng thiết bị công nghệ của Huawei và ZTE. Đặc biệt, hiện có hơn 30.000 trạm thu phát sóng (BTS) của các nhà mạng Việt Nam sử dụng thiết bị của hai tập đoàn Trung Quốc này”. Ông Trịnh Ngọc Minh, Phó chủ tịch Hiệp hội an toàn thông tin (VNISA), cho rằng đây là “mối lo về an ninh, an toàn cho viễn thông trong nước” (nđd).

Cho đến nay, dù nhiều lần báo chí trong nước đề cập yếu tố an ninh quốc gia liên quan sử dụng các thiết bị Hoa Vi nhưng chưa từng có động thái cụ thể gì từ giới chức trách trong việc giám sát các thương vụ làm ăn cũng như hệ thống kỹ thuật mà Hoa Vi cung cấp. Chưa hề có một tổ chức liên bộ nào được thành lập để kiểm soát Hoa Vi, và Quốc hội chưa một lần đề cập Hoa Vi như một nghị trình an ninh quốc gia cần được xem xét với sự cẩn thận đặc biệt và nghiêm túc đặc biệt. Có thành viên Quốc hội nào, dù một lần, tự hỏi rằng hệ thống mạng Quốc hội là an toàn hay không và rằng liệu có khả năng hệ thống mạng chính phủ bị cài “virus thành Troy” hay không. Nếu các hệ thống mạng cấp quốc gia, từ mạng an ninh nội bộ, hệ thống điện lưới quốc gia, đến hệ thống điện tử quốc phòng, bị tấn công thì sẽ phản ứng như thế nào...

Chủ quyền không chỉ liên quan biển đảo. Chủ quyền là các vấn đề bảo vệ an ninh quốc gia nói chung trong đó có an ninh mạng. Chủ quyền, dĩ nhiên, cũng “không phải cứ hô hào, kích động thật to, là có được…” (như lời một bà nào đó). Chủ quyền đang bị thách thức, từ nhiều phía và nhiều mặt. Nó chỉ còn là một khái niệm mơ hồ, nếu những người có chức trách bảo vệ nó, tiếp tục “hô hào, kích động thật to” mà không mảy may hành động.

NÃO TRẠNG BÀI TÀU VÀ HIỂM HỌA AN NINH QUỐC GIA


Chiều 29/07 một nhóm Hacker được cho là của Trung Quốc đã tấn công vào hệ thống thông tin Vietnam Airlines. Thống kê sơ bộ cho thấy hơn 100 chuyến bay bị ảnh hưởng, ít nhất 2.000 khách hàng chậm chuyến và hơn 400.000 tài khoản khách hàng đã bị đánh cắp và tung lên mạng. Sự cố không chỉ gây thiệt hại lớn về kinh tế, mà còn ảnh hưởng nặng nề đến uy tín và hình ảnh thương hiệu quốc gia.

Điều đáng ngại là sự cố diễn ra trong bối cảnh não trạng bài Tàu của đám đông liên tục bị mạng xã hội xúi dục và truyền thông kích động. Nhất là sau khi có thông tin nhân viên hải quan Việt Nam ghi chữ 'f*uck you' lên hộ chiếu lưỡi bò Trung Quốc.

Rõ ràng hành vi ném đá và khiêu khích Trung Quốc không mang lại bất cứ một giá trị tích cực nào ngoài thiệt hại và đưa Việt Nam vào thế đối đầu trực diện nguy hiểm với Trung Quốc.

Nếu tiếp tục giữ não trạng bài Tàu một cách ngu dốt, cực đoan và mù quáng thì thiệt hại sẽ không chỉ dừng lại ở 2.000 khách hàng chậm chuyến và 400.000 tài khoản bị tung lên mạng mà có thể là 402.000 người bị thương và thiệt mạng thậm chí còn gây nhiều hậu quả trầm trọng hơn khi chiến tranh nổ ra.

Còn nhớ, vào dịp này cách đây tám năm về trước, tháng 7/2009 hàng loạt website Chính phủ Mỹ và Hàn Quốc bị tấn công gần một tuần vào đúng dịp Quốc khánh Mỹ. Vụ tấn công được coi là nghiêm trọng về quy mô và cường độ khi có ít nhất 26 website ngừng hoạt động, bao gồm cả website của các cơ quan đầu não Chính phủ Mỹ như Bộ Quốc Phòng, Cục Tình báo, Bộ Nội vụ, Nhà Trắng, Bộ An ninh Nội địa, Thị trường Chứng khoán New York,... Website của Tổng thống Hàn Quốc, Quốc Hội lẫn Bộ Quốc phòng cũng cùng chung số phận.


Khi đó, mọi nghi ngờ đều đổ dồn vào Triều Tiên trong bối cảnh căng thẳng leo thang từ các vụ thử tên lửa của nước này. Giữa lúc hiểm họa chiến tranh tưởng chừng sắp nổ ra, thì bất ngờ trung tâm Bkis của BKAV công bố bằng chứng cho thấy cuộc tấn công có nguồn gốc từ Anh.


Các cuộc điều tra sau đó trên cơ sở chứng cứ của Bkis khẳng định nguồn gốc tấn công xuất phát từ máy chủ đặt tại Mỹ, sử dụng mã nguồn do chính hacker Hàn Quốc phát triển!



Vụ việc trên cho thấy, nếu các bên liên quan thiếu đi sự tỉnh táo và thận trọng thì nhiều khả năng đã có một 'sự kiện vịnh Bắc bộ' thứ hai xảy ra.

Trong vụ Vietnam Airlines vừa rồi, nếu chỉ nhìn vào các sự kiện xung quanh và thông điệp để lại thì rõ ràng Trung Quốc là đối tượng tình nghi lớn nhất. Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để khẳng định thủ phạm vụ tấn công vừa qua là do hacker Trung Quốc thực hiện.

Vì nếu đã xâm nhập thành công vào hệ thống thì kẻ tấn công có thừa khả năng tung ra bất cứ thông điệp gì và bằng bất cứ ngôn ngữ gì mà chúng muốn. Hơn nữa nếu là tôi, tôi sẽ chọn cách nằm im càng lâu càng tốt trong hệ thống(cho đến khi nào bị phát hiện) đồng thời âm thầm theo dõi và bí mật chuyển tất cả dữ liệu đã thu được ra ngoài.

Nếu muốn tấn công, tôi sẽ chọn thời điểm tấn công là lúc cao điểm đông khách, nữa đêm, hay thậm chí là lúc giao thừa chứ không tấn công trong giờ làm việc để đối phương có thể nhanh chóng khắc phục.

Từ các nghi vấn trên, không loại trừ khả năng đã có bên thứ ba tính toán thời điểm ra tay để gia tăng căng thẳng. Vừa kích động hai bên lao vào cuộc chiến, đồng thời chào hàng các giải pháp bảo mật triệu dollar.

Sự việc này càng cho thấy, não trạng bài Tàu một cách cực đoan và mù quáng không chỉ đẩy đất nước vào thế đối đầu nguy hiểm với kẻ thù mạnh mà nó còn dễ bị các thế lực bên ngoài xúi dục và trục lợi.

Vậy nên cần thận trọng và hết sức cảnh giác trước những trò khiêu khích, những đòn thù tâm lý chiến, các thủ đoạn kích động và phá hoại tinh vi từ đám tay sai chống cộng lẫn con buôn dân chủ, cũng như các thế lực đầu sỏ, chính trị quốc tế.

ĐOÀN KẾT & TỈNH TÁO

Bài của Chung Nguyen để tham khảo.

Một thông tin đang được viral liên quan đến cơn bão số 1 mới đổ bộ vào các tỉnh phía Bắc, đó là một chiếc xe khách 45 chỗ đã bật đèn cảnh báo, đi chầm chậm che chắn gió giật cấp 10 cho đàn xe máy liu thông trên cầu Nhật Tân, thật là một hành động tột cùng quả cảm và rất may mắn vì chiếc Universe cao 3,5 mét nặng 18 tấn chưa kể 45 cái đít x 60kg kia đã không bị gió thổi lật đè lên đội hình wave tàu đi song song và trở thành chiếc máy nghiền thịt hiệu suất cao nhất trong lịch sử ngành chế tạo máy móc. Trên tất cả, tinh thần đoàn kết, tương thân tương ái của người Việt trong hoạn nạn đã được kiểm chứng một cách nghiêm túc.

Chúng ta chỉ đoàn kết đùm bọc lấy nhau khi có một kẻ thù chung, đúng như lịch sử đã ghi chép lại về những người Việt bất kể tuổi tác giới tính í thức hệ, đã đoàn kết một lòng khi đối mặt với quân xâm lược, thiên tai hay đơn giản hơn là trộm chó.

Trên một diễn đàn lớn hồi cách đây gần chục năm có một topic thế này, nếu ngày mai chiến tranh thì bạn sẽ làm gì? Bỏ qua 2/3 số reply kiểu tích trữ mì tôm hoặc đầu cơ mắm, gạo, thì còn lại đa phần là nhập ngũ. Súng đạn cũng đáng sợ đấy, nhưng bắn chỉ được vài km thôi, còn kẻ thủ thì ở tít xa vạn dặm. Và ở thời đại ngày nay, khi cả một đất nước có thể bị đánh sập chỉ bằng vài thằng mắt cận trym teo với chiếc laptop kết nối internet, liệu kẻ thù có cho chúng ta cơ hội để phản công?

Khi kết nối internet, chúng ta mặc nhiên chấp nhận cả những lợi ích và nguy cơ. Không một kiến trúc sư nào dám khẳng định toà nhà tôi thiết kế có thể chống chịu được mọi loại động đất và thiên tai, nhưng việc tiên liệu và xử lý tình huống của cư dân khi có bất ngờ xảy ra sẽ giảm thiểu thiệt hại đến mức tối thiểu. Hệ thống máy tính của các cơ quan an ninh hàng đầu thế giới còn bị hack, thì đừng hy vọng Việt Nam sẽ là ngoại lệ. Cái mà tin tặc cần để tấn công, đôi khi đơn giản chỉ là một lý do.

Tin tặc về bản chất là tội phạm nên chúng mang đặc điểm của giới tội phạm nói chung, hình thức tiến hành có thể khác biệt, nhưng chúng đều là những kẻ ngoài vòng pháp luật, kể cả những tổ chức tin tặc được lập ra, thuê và vận hành bởi các chính phủ liu manh.

Lịch sử ngành ngân hàng của Mỹ bắt đầu từ năm 1781, thì chỉ 17 năm sau, đã ghi nhận vụ cướp ngân hàng đầu tiên. Bất kể thời đại nào cũng có vấn đề tội phạm, tin tặc ngày nay nguy hiểm hơn, vì địa bàn hoạt động của chúng là khắp quả địa cầu thậm chí là trên trạm vũ trụ ISS.

Vài hôm trước, một anh cán bộ biên phòng mẫn cán, khi đứng trước cuốn hộ chiếu xâm phạm chủ quyền đất nước, tinh thần dân tộc ngùn ngụt được tôi luyện bằng tuổi thơ đọc nhiều Trạng Quỳnh đã khiến anh có hành động bột phát là phệt dòng chữ fuck you to vật vã vào đường lưỡi bò ngang ngược của Trung Hoa. Đây được cho là nguyên nhân của cuộc tấn công trả đũa của đội hacker 1937cn, khiến hệ thống máy tính sân bay tê liệt một cách bất ngờ, một Trân Châu Cảng trên mặt trận thông tin. Khi chúng ta nhận ra mình đang bị tấn công, thì lũ hacker đã biến mất không dấu vết. Chúng đến rồi đi, như chưa hề có cuộc chia ly.

Vụ tấn công này chỉ là một cái búng tai, đúng như trên dòng deface bọn hacker đã để lại: "Đây là một lời cảnh cáo", vì nếu là tấn công thật sự, chúng đã không chửi trên loa, mà chỉ cần hét lên: "Xúc xích rán miễn phí ở quầy checkin", thì rất có thể, cả Nội Bài và Tân Sơn Nhất sẽ sụp đổ tan tành với những xác chết dẫm đạp lên nhau như người Hồi Giáo hành hương ở Mecca.

Nhưng tôi quan tâm hơn đến hành động của anh biên phòng, việc làm của anh thể hiện 2 điều, thứ nhất là dân tộc ta vẫn mang tư duy nhược tiểu, chơi xỏ kiểu cửa dưới bẩn bựa kém lợi nhuận và đáng sợ hơn nữa là hành động kém văn minh này được hưởng ứng nhiệt liệt. Thứ nữa, là chúng ta không có hiểu biết căn bản nhất về kẻ thù đó là ngôn ngữ, đến chửi nó cũng phải dùng tiếng Anh. Đây cũng là lý do chúng ta luôn ở thế bất lợi khi chơi với người Trung Quốc.

Nếu chiến tranh nổ ra và chúng ta buộc phải phản công trên đất địch, ai sẽ là người đọc biển chỉ đường?

Người Israel học ngôn ngữ, lịch sử và văn hoá của khối Ả Rập thù địch từ cấp tiểu học, tất cả nhân viên của các đơn vị tình báo đều có thể nói tiếng Ả Rập tốt hơn người Ả Rập, với mạng lưới gián điệp rải khắp Trung Đông thu thập tin tức từng phút, trong gần 70 năm lập quốc, người Do Thái vẫn đã hơn 1 lần bị bất ngờ. Để phòng thủ trước một Trung Hoa mà chỉ riêng ngân sách R&D của một công ty công nghệ như Huawei đã cao hơn chi phí quốc phòng của Việt Nam, thì hành động kêu gọi tẩy chay sao Hoa Ngữ hay phim ảnh Trung Quốc, rất tiếc không phải là một biện pháp thông minh.

Tinh thần đoàn kết luôn đáng quý, nhưng 1000 số 0 cộng lại cũng sẽ chỉ bằng 0. Khi chúng ta không hiểu gì về Trung Quốc, thì đừng mơ chống họ. Bao nhiêu người biết rằng 1937 trong tên của nhóm hacker là năm xảy ra vụ thảm sát Nam Kinh? Nếu có hiểu biết, thì chỉ cần nhìn vào cái tên, cũng sẽ hiểu rằng kẻ thù số 1 của nhóm hacker là Nhật Bản, gác lại tự ái thì phải nhìn nhận rằng, họ không bao giờ coi chúng ta là đối thủ ngang cơ. Chưa khi nào sự cần thiết phải học tập và đuổi kịp Trung Quốc lại cấp thiết như lúc này.

Cuộc tấn công hôm qua đã gây thiệt hại về kinh tế, nhưng nó cũng có hiệu quả tích cực, như một cái tát nhè nhẹ để chúng ta hết u mê. Thật vậy, kẻ thù của chúng ta không phải là Mỹ, không phải là Trung Hoa, mà chính là sự ngu dốt, lạc hậu và tăm tối của chính bản thân chúng ta. Chừng nào vẫn chưa thoát ra được, thì chẳng cần hacker nào phá hoại, chuyến bay tới thịnh vượng của dân tộc chúng ta, sẽ luôn mãi bị delay.

TRẢI NGHIỆM CỜ VÀNG

Xichloviet



Ở cái tuổi cận kề miệng hố  bố cảm nhận rằng đến lúc cần phải truyền cho con tất cả kinh nghiệm thăng trầm cuộc đời mình để con hiểu hơn về sự nghiệp của bố,  cái sự nghiệp mà khi cuộc đời bố đã tiến  sát gần  đến cái  quan tài mà  nó vẫn còn lởm chởm chông gai và ngổn ngang xà bần : Sự nghiệp cờ vàng.
Lá cờ vàng  của chúng ta xưa nay vẫn luôn luôn là biểu tượng để  tập hợp những nạn nhân cộng sản, những người không chấp nhận CS và chống cộng bằng mọi giá. Cũng không ít người là thành phần bị CS bợp tai đá đít tống khứ sang đây tức quá không biết làm gì bèn quơ lấy lá cờ vàng chửi bới trả đũa. Cũng có những thành phần homeless, chẳng có thâm thù gì, ăn no rửng mỡ, phất lá cờ vàng chống cộng làm vui, đi biểu tình cho nó tiêu mỡ lại được tiếng là đấu tranh, là có lập trường.
Bố đã nhân danh lá cờ này bao năm qua để chống cộng,  để thỏa lòng thù hận, để tồn tại trên cái xứ người này, và để còn được vuốt ve sờ mó mân mê  cái hư danh quá khứ.
Sở dĩ cho đến hôm nay vẫn còn rất nhiều kẻ phất lên lá cờ vàng ba sọc đỏ và hô hào chính nghĩa quốc gia chống lại cộng sản vì lá cờ đó  vẫn còn ép phê trong việc gây dựng phong trào, tập hợp bầy đàn. Bởi vì nó vẫn còn giá trị để móc túi những kẻ hoang tưởng u mê,   bởi vì vẫn còn đó những thành phần cực đoan dốt nát lịch sử, không biết cội nguồn cuộc chiến phi nghĩa và còn mơ mộng với ảo tưởng còn cơ hội lật đổ cộng sản. Những thành phần này thiếu đầu óc  nhưng thừa lòng thù hận. Không có bọn này thì lá cờ đã được ngủ yên.
Từ lâu bố đã nhận ra rằng một bộ phận trong cộng đồng người Việt hải ngoại, thành phần hưởng lợi từ cuộc chiến,  xem tư tưởng chống cộng như một sự khẳng định mình, như một món trang sức cho cái nhãn hiệu tị nạn.  Tư tưởng chống cộng phải được xem như một lập trường kiên định hàng đầu, bấu víu vào nó để  tự đánh lừa  mình, để có cảm giác rằng ta đây  đang ở một chiến tuyến khác ngang cơ với cộng sản, quên đi nỗi ô nhục thất trận, quên đi nỗi uất nghẹn bị Mỹ chơi xỏ bỏ rơi không thương tiếc.  Họ rất yếu kém  trong tư duy chính trị, rất nhút nhát và chỉ to mồm dựa vào hội chứng bầy đàn.  Họ chửi rất hăng,  quần tụ được nhiều nhưng cũng chỉ là một bầy đàn ô hợp. Họ hô hào và ứng xử theo đám đông một cách máy móc không suy xét, họ bị cuốn theo đám đông và rất dễ trở thành quá khích, cũng chính vì họ quá cay cú CS,  chỉ chờ có cơ hội để trút bớt lòng hận thù cho được nhẹ nhõm. Cái nỗi niềm  cay cú mà gần bốn chục  năm rồi  nó vẫn chưa có liều thuốc nào có thể tiêu hóa nổi.
Thất bại ô nhục năm 1975 mất hết danh vọng tiền bạc và bị CS nó bắt cuốc đất  trong các trại cải tạo làm họ căm thù CS vô cùng. Qua được bên Mỹ họ dần hoàn hồn, mặt bắt đầu  có máu, lá gan bắt đầu hồi sinh trở lại và nhận ra rằng Mỹ có môi trường tự do để họ trút giận, xả xú bắp lòng hận thù.Thế là họ tập họp nhau lại như ngưu tầm ngưu mã tầm mã để tố cộng và biểu tình. Cội rễ mọi hành động của họ đều xuất phát từ mối thù CS năm xưa đã tước đoạt của họ tất cả những quyền lợi, những ân  ân sủng do đế quốc ban cho.
Những năm đầu tị nạn họ vẫn còn hăng tiết vịt, hăng tiết vịt cộng với cái ngu dốt làm cho họ hoang tưởng trầm trọng. Một số quá khích  được các chiến hữu bốc lên mây khoái chí manh động mộng thành người hùng, hoang tưởng là Mỹ nó ủng hộ vì Mỹ cũng là kẻ chiến bại dưới tay CSVN, định  vác lá cờ vàng về VN kiếm ăn như những tên Mai văn Hạnh  Hoàng Cơ Minh …đã phải trả giá thê thảm. Chưa hết , Võ Văn Đức háo danh định chơi nổi âm mưu đánh bom đại sứ quán VN tại Thái. Không những Mỹ nó không bênh mà còn “ khuyến mãi  “ cho 6 cuốn lịch rồi tống cổ sang Thái xử tiếp. Tòa Thái cũng nhiệt tình đóng góp ủng hộ thêm 12 cuốn lịch nữa để có thêm thời gian gậm nhấm mộng cờ vàng.
Họ ngu  đến độ phải mất mấy chục năm họ mới nhận ra được rằng dù Mỹ thua trong cuộc chiến, CSVN  không còn là kẻ thù của  Mỹ nữa mà còn  là bạn, là đối tác hợp tác phát triển. Cả thế giới  đang bang giao và làm ăn với VN một cách hòa bình không có khe cửa hẹp nào để lá cờ vàng chui  vào  để hy vọng có được một chút  chú ý  của quốc tế.
Thế là những con người ấu trĩ này chỉ còn cách cố bấu víu lấy nhau, bấu víu lá cờ vàng để động viên an ủi  nhau, để làm cái phao, cái điểm tựa cuối cùng chống lại cộng sản, chỉ vì lý do duy nhất họ quá cay cú căm thù cộng sản.  Tuy nhiên hành động của họ càng ngày càng thêm  lố bịch nhố nhăng dẫn đến việc làm mất niềm tin trong giới trẻ,  làm ô uế lá cờ vàng. Chính vì vậy mới có chuyên  một họa sĩ trẻ con cháu cờ vàng vô tư cho lá cờ vàng trôi tuột  vào  tận cái chậu  rửa chân trong một tác phẩm hội họa làm họ cứ như lọan cả lên.
Thế hệ cờ vàng thứ nhất hầu hết đều ăn bám xã hội Mỹ cho nên rất rảnh rỗi để đàn đúm nhau mà đề tài chống cộng vẫn luôn là đề tài hấp dẫn họ.  Nói là chống cộng cho oai chứ thất ra họ biết chẳng thể nào chống được mà chửi cộng mới là đề tài chính. Mấy chục năm qua là thời gian bùng nổ những từ ngữ chửi rất phong phú trong thế giới cờ vàng. Chống cộng không thể không nói đến biểu tình. Nhưng biểu tình với đối tượng nào đây ? Không thấy CS đâu cả họ phải tìm ai đó chụp lên đầu cái nón cối để có cớ mà biểu  tình hâm nóng tinh thần cờ vàng.
Những hình ảnh các con thấy bề ngoài của các  cuộc biểu tình chỉ là bề nổi, hình ảnh dễ thấy nhất là thi nhau hò hét tưởng chừng như ăn tươi nuốt sống đối thủ nhưng chỉ là những vở diễn thôi con ạ. Mặt trái của những cuộc biểu tình mới là động cơ khiến họ tụ tập nhau đó  là lý do thích đàn đúm ham vui. Những dịp này người ta được dịp gặp nhau nói năng thả cửa vì  toàn là đồng hương tha hồ trao đổi tâm sự mọi thứ trên đời bằng tiếng Việt, xả stress những ngày xung quanh toàn mắt xanh mũi lõ chỉ biết nói chuyện bằng tay. Đây là dịp để họ khoe con khoe cháu, hỏi  thăm nhau về thuốc men bệnh tật hỏi han nhau con chó đã động đực chưa. Liền sau đó họ hô đả đảo theo tiếng hô bầy đàn mà chẳng biết đả đảo cái gì.
CS nó có nhiều cái quá giỏi nhưng bố chẳng thể khen chúng được mà ngược lại phải tìm cách để chê, phải bới móc ra cho đuợc cái yếu kém cái khuyết tật của nó để sỉ vả nguyền rủa nó cho nó sướng cái lỗ tai cho nó oai  cái lỗ mồm, cứ gặp  nhau là vạch lá tìm sâu để tố khổ nó để hài tội nó để gật gù với nhau mà  hả hê cái bụng. Thế nhưng mỗi bước đi lên,  mỗi thành công của CS lại là mỗi cú bạt tai  đau điếng mà bố từng phải  hứng chịu.  Mỗi sáng thức dậy, xem tin tức về VN bố lại phải điểm tâm  thêm vài ba cú bạt tai, tráng miệng bằng vài cú đá đít, vài cú hồi mã thương, vài cú bạt rờ que, vài cú đấm  đau nhói tâm can.
Con hãy nhìn xem, những cuộc biểu tình ô hợp chỉ toàn dân ăn không ngồi rồi không việc làm, thiếu kiến thức, nhưng thừa mứa thời gian, toàn là dân già háp khú đế ăn bám xã hội,  lê chân không vững, nhưng cái mồm còn ngoác ra to khỏe vô cùng, và vẫn còn tác dụng khủng bố lợi hại. Mọi thứ đã xuống cấp nhưng cái mồm thì không. Vẫn còn phun được nước thối vẫn chửi vung xích chó, vẫn chụp mũ vẫn lươn lẹo điêu ngoa vẫn lừa bịp xảo trá. Mấy chục năm qua họ đã phát triển trình độ chửi nhau thượng thừa, sáng tác ra đủ ngôn từ hình tượng nhất.
Họ lấy biểu tình làm vui, làm  nơi đàn đúm tán gẫu truyền lửa cho nhau chống cộng. Họ hè nhau nói xấu xuyên tạc CSVN,  cùng nhau gật gù tán đồng nhưng trong bụng họ biết rõ là đang tự lừa dối mình. Họ không dám nói điều gì tốt về CS, họ sợ chính những người cùng hội cùng thuyền với mình tẩy chay và khủng bố. Về VN họ thấy quá nhiều đổi thay diệu kỳ, cuộc sống đang đi lên mạnh mẽ từng ngày,  nhưng họ chẳng dám nói thật với nhau một lời ngợi khen đất nước, sợ bị cho rằng tuyên truyền cho CS.
Cứ như thế gần bốn chục năm rồi vẫn cái trò  bưng tai bịt mắt nhau không có gì thay đổi. Vũ khí của họ chống cộng mấy chục năm cũng vẫn  chẳng có gì ngoài  cái mồm và cái que cờ vàng hết đát.
Để vực dậy tinh thần cho nhau.lâu lâu  họ hè nhau  lủ khủ quần áo rằn ri,  mũ nồi giày bốt,  vài cây súng nhựa trẻ con,  khoác vào chỉ để qua đi lại, đi tới đi lui, đi vòng vòng  ở một góc phố gọi là diễu hành. Khi súng thật có trong tay thì họ  bỏ chạy  vứt bố cả súng, quẳng cả ba lô giày dép, qua đây họ chơi súng nhựa đồ si đa  đeo vào để chụp hình quay phim để mà lấy khí thế chống cộng. Họ tự biên tự diễn những tiểu phẩm hài nhố nhăng trên đường phố một cách vô tư, cũng diễn văn, cũng dậm chân chào nhau, cũng quốc ca quốc kỳ .  Như thế họ ôn lại những năm tháng họ cho là hào hùng và cố quên đi nỗi ám ảnh những tháng ngày phải tuột quần vứt dép  chạy như một bầy vịt.
Tuy họ mặc vào bộ quần áo lính si đa đeo cây súng nhựa nhưng có vẻ như họ rất hãnh diện. Hình như cây súng nhựa cũng phần nào củng cố làm ấm cho lá gan của họ, và cũng không ít  kẻ nghĩ rằng bên kia đại dương, bọn CSVN đang nhìn họ với cặp mắt kiêng nể  dè chừng,  và họ tin rằng cuộc biểu dương đi tới đi lui  là bức thông điệp gửi CSVN  nhắc nhở cho bọn CSVN biết rằng cái quân đội cộng hòa vẫn còn đây , tuy không uýnh lại tụi  mày nhưng vẫn còn dư sức đi tới đi lui khiêu khích chọc quê chúng mày cho bõ ghét. Thế rồi họ ru ngủ nhau tâng bốc nhau, xưng tụng nhau rồi cùng nhau hội họp phán  đoán xem …. ngày cộng sản nó quy tiên  như thế nào.
Cao điểm của sự nhố nhăng là họ hí hửng mừng rỡ tung hô một thằng con nít tự xưng là tướng Hải Quân Hoa kỳ gốc cờ vàng. Một tướng lãnh Hoa Kỳ oai như thế đứng trước họ mà vẫn lễ phép xưng hô con cháu với họ thì không phồng mũi sướng đê mê sao được. Hơn nữa tướng này lại là con cháu giòng dõi cờ vàng nữa  thì quả là niềm hãnh diện lớn lao. Cứ thế cả bầy cờ vàng già đầu bị thằng con nít nó làm xiếc, nó quay mòng mòng  như dế, nó cho vào tròng dễ như móc đồ trong túi.  Thế mà họ vẫn  phồng mũi tự hào, họ xun xoe chào đón nâng bi  nó, họ đê mê hoan hỉ với những lời hứa của thằng bịp,  lòng họ lại dâng trào niềm kiêu hãnh hão huyền và dâng trào niềm tin phục quốc. Cái lòng cay cú  hận thù làm họ u mê như thế đấy. Còn có gì để nói hay không.
Họ luôn luôn thủ sẵn những cái nón cối lợi hại để sẵn sàng chụp lên đầu kẻ nào họ không ưa, Bóng ma CS còn lởn vởn ám ảnh họ đến nỗi họ nhìn đâu cũng thấy CS.  Thế là họ thi nhau chụp nón cối cho nhau xem như hành động “ tiên hạ thủ vi cường “ thà bắn lầm còn hơn bỏ sót .
Nhưng họ lại cực kỳ sợ hãi ảnh hưởng của cộng sản. Họ sợ vu vơ, tự kỷ ám thị, thậm chí đến cái ngày sinh của lãnh tụ CS VN họ cũng sợ nốt, họ chống đối một show diễn ca nhạc cũng chỉ vì nó được trình  diễn vào ngày  19/5, ngày ông Hồ chí Minh ra đời. Họ hăm dọa nhà hàng tổ chức tiệc sinh nhật của một nhà báo chỉ vì nó được tổ chức đúng vào ngày 19.5.
Cái mà họ sợ nhất là những cơ quan truyền thông quốc tế và hải ngoại đưa tin ca tụng thành công của CS. Họ cũng lo sợ ngày nào đó truyền thông CS tràn sang Mỹ sẽ bẻ gãy luận điệu bịp bợm của họ và nguy hại hơn là hình ảnh của Việt Nam hiện đại  hấp dẫn chinh phục được tầng lớp trẻ trưởng thành tại Mỹ. Vì vậy họ vô cùng hốt hoảng khi nghị quyết 36 của CSVN ra đời. Họ cường điệu lên về mối nguy hại của nghị quyết 36, họ báo động cho nhau giống y  như những con thú hoang kêu chí chóe hoảng lọan khi ngửi thấy hơi loài sư tử, và họ bắt đầu thấy bóng ma cộng sản lấp ló nhiều hơn.
Bóng ma CS nó hiện diện trong các cuộc trình diễn văn nghệ có các nghệ sĩ trong nước, nó lù lù ẩn hiện trong tấm thảm đỏ trải chân, nó nhe răng khiêu khích trong cái sợi dây thắt lưng quần của nghệ sĩ. Nó nhảy xổ vào các tờ báo hải ngoại, nó chui tọt vào cả các cơ quan dân cử và rồi nó an tọa trong cái chậu rửa chân để làm nhục lá cờ vàng.
Họ rất nhút nhát và thiếu tự tin. Họ gập mình trước người da trắng nhưng lại hùng hổ thô bạo với đồng bào. Họ chửi rủa thậm tệ những người họ không ưa ngay trên đường phố bằng những lời lẽ của bọn dân chơi cầu ba cẳng, họ nhổ nước bọt thối vào những người họ ghét, họ vạch quần chĩa vòi đái trước cửa tòa soạn báo mà họ đang biểu tính chống đối, họ trét cứt vào cửa hiệu người ta, họ ứng xử như những tên côn đồ hung hãn . Những hành động ấy họ gọi là “chống cộng”.
Nhưng khi biểu tình bao giờ cũng phải có những lá cờ Mỹ  chống lưng để chứng minh lòng trung thành và ước vọng được quy phục.
Những ngày họ mới qua đây, lá cờ vàng đã là phương tiện kiếm ăn vô cùng béo bở cho nhiều tay hoạt đầu,  cơ hội chính trị. Đến nay tuy khó khăn hơn nhưng nó vẫn còn kiếm chác được, vì vậy cho nên những màn hoạt kê cờ vàng vẫn tồn tại.   Thời thế đã  đổi thay, cộng sản đổi thay, thế giới đổi  thay, duy có cộng đồng cờ vàng là  y như cũ, có khác chăng là thành viên của nó càng ngày ít đi, càng già đi, thân xác héo úa,  và càng ngày càng trơ trẽn  lố bịch. Bố theo lá cờ này quá lâu nên da cũng đã vàng úa héo hắt theo lá cờ,  mặt thì hằn lên những sọc thời gian mà công cuộc chống cộng vẫn còn mịt mù xa vời vợi.
Đến lúc này bố cảm thấy cần phải nói cho con biết tường tận về lá cờ của chúng ta để con chọn cách ứng xử có lợi cho mình tùy tình thế. Dù phất lên lá cờ vàng nhưng hầu hết dân cờ vàng đều mù tịt về lịch sử ra đời của nó
Lá  cờ vàng ba sọc đỏ này thoát thai từ giải pháp Bảo Đại do liên minh Vatican – Pháp cho ra đời vào năm 1948. Giải Pháp Bảo Đại là do chủ trương của Vatican được công khai hóa bởi lời tuyên bố vào ngày 28/12/1945 của viên Khám Sứ đại diện của Tòa Thánh Vaican tại Hà Nội là Tổng Giám Mục Antoni Draper. (Việt Nam Niên Biểu 1939-1975 Tập A: 1939-1946)  Kiểu dáng lá cờ cũng được 1 linh mục sáng tác làm biểu tượng quyền lực của Vatican rồi ngụy tạo thành biểu tượng của chính nghĩa quốc gia và những người quốc gia chống cộng.
Người ký văn bản “Pháp Qui Tạm Thời” cho thi hành treo Quốc Kỳ vàng ba sọc đỏ và bài Quốc Ca của Lưu Hữu Phước vào ngày 1/6/1948 ( nhằm  ngày 24/4 năm Mậu Tý) là một tay Việt gian chính gốc : Thủ Tướng dân Tây có vợ đầm  Nguyễn Văn Xuân ,  Người đề nghị lấy lá cờ vàng ba sọc đỏ thay cho lá  cờ quẻ Ly là André Trần Văn Đôn,  là tà lọt , tức là “Aide de camp” của ông Xuân.
Những chính phủ do ngoại bang đẻ ra từ  Bảo Đại đến Ngô Đình Diệm, và các chính quyền tại vị đến 30/4/1975 đều do ngoại bang nuôi dưỡng,  trang bị và sai khiến.
Việc Vatican chế ra cái cờ này nhằm tạo bức bình phong che đậy cho cái chính quyền quốc gia mà chúng tạo ra, giấu đi cái bản chất nô lệ cho vatican và Pháp,
Phất lá cờ này, chính quyền bù nhìn làm tay sai cho ngoại bang tự tin hơn,  bấu víu lấy nó, họ  trút đi được phần nào mặc cảm việt gian. Và bọn xâm lược ẩn mình tốt hơn để dễ bề sai khiến bầy tôi cờ vàng. Như vậy lá cờ vàng che đậy được cho cả quân xâm lược và chính quyền Việt gian. Thật là cao tay, thật là vẹn cả đôi đường. Lá cờ vàng có nhiệm vụ lịch sử của nó là như thế.
Quốc ca của chúng ta nguyên là bài Sinh Viên Hành Khúc do Lưu Hữu Phước sáng tác năm 1942,  năm 1943 nó được cả 3 kỳ biết đến với cái tên Tiếng Gọi Thanh Niên. Ta chôm bài hát này chế biến lại rồi đặt tên “ tiếng gọi công dân” để làm bài quốc ca mà ta hát như  con vẹt cho đến tận hôm nay. Về tuổi tác, bài Tiếng gọi Thanh Niên được 6 tuổi thì lá cờ vàng của chúng ta mới chào đời.  Thông thường, quốc kỳ của các quốc gia trên thế giới xuất hiện trước bài quốc ca. Lá cờ của chúng ta lại ra đời sau bài hát mà  ta gọi là quốc ca đến 6 năm, đây là sự vá víu vụng về nghịch thường. 
Lá cờ Pháp ra đời trong cuộc cách mạng 1789 thì 3 năm sau, năm 1892 quốc ca pháp mới có mặt.
Cũng như Pháp, lá cờ Mỹ xuất hiện trong cuộc chiến tranh Cách Mạng 1776-1783 nhưng mãi tới  khi  tiến hành cuộc chiến  Anh – Mỹ  1812, bản quốc ca Hoa Kỳ mới ra đời do một sĩ quan Hải Quân Mỹ sáng tác và sau đó được Quốc Hội Mỹ chấp thuận
Bài Kimigayo quốc ca nhật ra đời năm 1893 (Minh Trị 26) Quốc kỳ Nhật hình tròn đỏ trên nền  màu trắng ra đời năm 1854.
Việc quốc kỳ ra đời sau quốc ca đến 6 năm có lẽ đây là lá cờ độc nhất vô nhị không đụng hàng.  Bài hát ta gọi là quốc ca cũng chôm chĩa của Việt Cộng nốt vì đây là bài của Lưu Hữu Phước . Lưu Hữu Phước viết bài này để kêu gọi lòng yêu nước, kêu gọi thanh niên đứng lên chống thực dân Pháp,  tác giả lại  là một tay việt cộng có hạng. Thế mà ta lại chôm  bài này để kích động đồng bào chống việt cộng thì rõ ràng chúng ta đã khập khiễng ngay từ gốc rồi,  lại thêm một nghịch thường nữa. Đến bài quốc ca mà cả một “quốc gia” không ai làm được phải chôm chĩa của Việt Cộng thì còn nói gì đến chống cộng. Việc bị Việt Cộng nó uýnh te tua tơi tả, thầy trò bỏ mặc nhau chạy vắt giò lên cổ là chuyện tất yếu. Thế mà bây giờ lại còn mưu đại sự phất lá cờ vàng để mưu đồ đánh đuổi cộng sản để phục quốc cờ vàng , không gọi là tâm thần óc đậu thì gọi là cái gì đây.?
Cái gọi là quốc kỳ và quốc ca có lịch sử chắp vá khiên cưỡng như vậy, ra đời trong hoàn cảnh như vậy,  thế mà đã có một thời từng là biểu tượng quốc gia, và cho đến hôm nay, ở ngay nước Mỹ này vẫn có kẻ phất nó lên như lá cờ  chính nghĩa. Không gọi là dốt nát cuống tín ngu muội thì gọi là cái gì đây?
Lá cờ đỏ sao vàng của cộng sản nó ra đời trước lá cờ của chúng ta đến 8 năm  và lần đầu tiên nó  xuất hiện lại  chính ở miền Nam của chúng ta ngày 23/11/1940 trong cuộc Nam Kỳ khởi nghĩa chống thực dân Pháp. Tháng 5/1941 lãnh tụ Hồ Chí Minh ký văn bản quy định quốc kỳ Việt Nam là nền đỏ sao vàng năm cánh.
Bài hát  “Tiến quân ca” được nhạc sỹ Văn Cao (1923-1995) sáng tác vào cuối năm 1944. Ngay sau khi ra đời, bài hát đã được các chiến sỹ cách mạng tiếp nhận và trở thành bài hát chính thức của Mặt trận Việt Minh.
Như thế lá cờ đỏ sao vàng ra đời trước lá cờ vàng,  nó ra đời trong kháng chiến, theo yêu cầu của cuộc kháng chiến chống thực dân. Bài Tiến quân ca Việt Minh sử dụng như lời hiệu triệu kháng chiến sau này trở thành  quốc ca Viêt Nam cho đến nay. Quốc kỳ và quốc ca do CSVN sử dụng có một quá trình hình thành và tồn tại rất logic, rất minh bạch và chính nghĩa. Lá cờ này đã phất lên suốt hai cụộc kháng chiến  giành độc lập và ngày nay nó phất phới bay ngạo nghễ ở trụ sở LHQ cùng gần  hai  trăm lá cờ khác trên thế giới. Trong khi đó cộng đồng cờ vàng  lúc này thì  cứ chống nhau chí chóe  loay hoay cố vớt lấy “quốc kỳ “ của mình  lên từ cái chậu rửa chân.
Những điều này bố biết rất rõ nhưng luôn phải tránh né không dám thừa nhận, vì   nó là vấn đề tế nhị nhạy cảm, nhất là thực tế lịch sử ảnh hưởng đến tiền đồ lá cờ vàng, ảnh hưởng đến niềm tin của người tị nạn,  ảnh hưởng đến tinh thần chống cộng của những người quốc gia và điều  quan trọng nhất là ảnh hưởng đến  thanh danh và sĩ diện của cộng đồng cờ vàng. Nếu con nói điều này ra dù nó là sự thật lịch sử đi nữa, cái nón cối sẽ lập tức bay lên đầu con ngay.
Chúng ta dựa vào chính nghĩa chống cộng, chống lại sự xâm lược của CS miền Bắc, nghĩa là ta cho rằng Việt cộng xâm lược chính đất nước của họ – Đó là  một nghịch lý không thể ngụy biện .  Điều nghịch thường lớn nhất là lấy một lá cờ do ngoại bang tạo ra để chống lại lá cờ xuất thân từ phong trào yêu nước kháng chiến chống thực dân thì dù có che đậy giỏi đến đâu chăng nữa, chắc chắn phải có ngày lá cờ này lòi mặt nạ hiện nguyên hình bản chất và sứ mạng nó đã được thực dân giao phó. Dù ta có ngụy biện đến đâu, có bôi nhọ CS đến đâu, và cho dù CS có xấu xa đến đâu chăng nữa, ta không thể phất lá cờ vàng như là lá cờ chính nghĩa để hiệu triệu đồng bào đứng về phía mình. Nhưng cộng đồng cờ vàng đâu  nhận ra được điều này , vì lòng thù hận đã  làm họ trở nên quá u mê, vì họ không còn cái gì khác  để vịn vào, và vì cái sĩ diện rằng chấp nhận CS là quy phục nó.
Nói thế để con hiểu, cha đẻ của lá cờ vàng ba sọc đỏ chính là   vatican và thực dân Pháp , nó đã mang bản chất phi nghĩa ngay từ cội nguồn của nó. Làm sao có được lòng yêu nước thương dân phía sau một lá cờ như thế? Tuy nhiên, khi nào lá cờ vàng vẫn được người ta xem là biểu tượng của người quốc gia chống cộng, thì nó vẫn còn giá trị  kiếm cháo kiếm cơm của bọn cơ hội  cờ vàng . Dù rằng về khía cạnh lịch sử nó chỉ là món đổ chơi đã lỗi thời của vatican mà thôi.
Tóm lại, lá cờ vàng là chỗ dựa bám víu cuối cùng của những người chống cộng hải ngoại. Không có nó xem như không còn phong trào chống cộng và họ chẳng còn việc gì để làm.  Biểu tình cố vớt lá cờ lên từ cái chậu rửa chân, và có thể phải vớt nó lên từ cái chỗ dơ dáy nào khác nữa, cũng chỉ là cố vớt vát cái sĩ diện  của họ, và vớt lấy cái nồi cơm của kẻ đầu cơ lá cờ vàng.
Bọn trẻ bây giờ chơi khăm mấy ông già đau quá, lấy nghệ thuật làm bia che chắn để công khai hãm hiếp lá cờ vàng mà chẳng ai làm gì được nó cả.  Nếu  công nhận nghệ thuật hay im lặng thì ngậm đắng nuốt cay, tiêu vong sự nghiệp cờ vàng,  Nếu phản kháng thì bị chê là dốt không biết thưởng thức nghệ thuật. Nhưng họ buộc phải chọn một đường và họ  đành phải chấp  nhận dốt để biểu tình  vớt lấy lá cờ, cứu  lấy  sĩ diện. Nhưng cứ cái kiểu chống cộng cờ vàng như bao năm nay thì dù có vớt nó lên khỏi cái chậu này nó cũng sẽ lại  rơi vào cái bồn  khác, họ sẽ phải mãi chạy theo lá cờ vàng để vớt nó lên bởi vì họ  đã lỡ to mồm chống cộng mấy chục năm rồi không tuột xuống được nữa.
Những người muốn nhúng lá cờ vàng vào cái chậu rửa chân dường như muốn lôi  những cái đầu ngu ngốc u mê dìm luôn vào trong cái chậu. Cho nên những tên này mới phản ứng dữ dội, lôi kéo những kẻ có đầu óc vàng khè vào cuộc. Không phải vì lá cờ bị bôi nhọ mà vì những cái đầu này bị chạm nọc. Bởi vì như đã nói,  làm gì có danh dự của một lá cờ do ngoại bang tạo ra làm biểu tượng phục vụ cho ý đồ  xâm lược. Họ buôc phải biểu tình để phản ứng vì nếu không thì ai biết được mai đây chẳng biết cái đầu của họ sẽ còn bị dìm xuống đâu và chắc chắn cái mùi của nó phải nặng hơn cái chậu rửa chân.
Chống cộng mà không có lá cờ vàng thì cũng như là đi buôn mà không có vốn, đi câu mà không có mồi, đi săn mà không có súng. Diễu hành mà không có lá cờ vàng thì  cứ như là đi tập thể dục nhịp điệu thì làm sao gây được tiếng vang,  Phải cứu lá cờ vàng bằng mọi giá là như thế.
LỜI BÀI HÁT TIẾNG GỌI THANH NIÊN
Nhạc: Lưu Hữu Phước
Lời: Huỳnh Văn Tiếng, Lưu Hữu Phước

Này anh em ơi tiến lên đến ngày giải phóng
Đồng lòng cùng nhau ra đi sá gì thân sống
Cùng nhau ta tuốt gươm, cùng nhau ta đứng lên
Thù kia chưa trả xong thì ta luôn cố bền

Lầm than bao năm ta đau khổ biết mấy
Vàng đá gấm vóc loài muông thú cướp lấy
Loài nó, chúng lấy máu đào chúng ta
Làm ta gian nan cửa nhà tan rã
Bầu máu nhắc tới nó càng thêm nóng sôi
Ta quyết thề phá tan quân dã man rồi

Vung gươm lên ta quyết đi tới cùng
Vung gươm lên ta thề đem hết lòng
Tiến lên đồng tiến sá chi đời sống
Chớ quên rằng ta là giống Lạc Hồng

Này sinh viên ơi đứng lên đáp lời sông núi
Đồng lòng cùng đi đi đi mở đường khai lối
Kìa non sông nước xưa, truyền muôn năm chớ quên
Nào anh em Bắc Nam cùng nhau ta kết đoàn

Hồn thanh xuân như gương trong sáng
Đừng tiếc máu nóng tài xin ráng
Thời khó thế khó khó làm yếu ta
Dù muôn chông gai vững lòng chi sá
Đường mới kíp phóng mắt nhìn xa bốn phương
Tung cánh hồn thiếu niên ai đó can trường

Sinh viên ơi mau tiến lên dưới cờ
Anh em ơi quật cường nay đến giờ
Tiến lên cùng tiến gió tung nguồn sống
Cháy trong lòng ta ngàn mớ lửa hồng

Này thanh niên ơi, tiến lên đến ngày giải phóng
Đồng lòng cùng đi đi đi sá gì thân sống
Nhìn non sông nát tan thù nung tâm chí cao
Nhìn muôn dân khóc than, hờn sôi trong máu đào

Liều thân xông pha ta tranh đấu
Cờ nghĩa phấp phới vàng pha máu
Cùng tiến quét hết những loài dã man
Hầu đem quê hương thoát vòng u ám
Thề quyết lấy máu nóng mà rửa oán chung
Muôn thuở vì núi sông nêu tiếng anh hùng

Anh em ơi mau tiến lên dưới cờ
Sinh viên ơi quật cường nay đến giờ
Tiến lên cùng tiến gió tung nguồn sống
Cháy trong lòng ta ngàn mớ lửa hồng

Nghe bài tiếng gọi thanh niên :

Niềm vui chưa trọn vẹn của ông Võ Kim Cự!

Chiềng Chạ


Nghị trường khoá XIV những phiên họp đầu tiên bỗng nóng lên vì chuyện của Formosa với môi trường biển miền Trung. Và đương nhiên, khi mà mọi sự đã trở nên rõ ràng sau khi Formosa chính thức nhận tội thì điều người ta quan tâm nhất là tại sao lại là cho tập đoàn này thuê tận 70 năm mà không phải 50 năm khi chủ thể đứng ra ký kết là Hà Tĩnh chứ không phải là Chính phủ? 
Ông Võ Kim Cự, nguyên Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch  Hội đồng nhân dân tỉnh Hà Tĩnh, nay là đại biểu Quốc hội khoá XIV, Uỷ viên Uỷ ban Kinh tế Quốc hội, Chủ tịch liên minh Hợp tác xã Việt Nam vì thế là người được đưa lên bàn cân để đánh giá đúng sai cũng như trách nhiệm của ông này khi đứng ra ký kết với Formosa. Trong một bối cảnh như thế ai cũng hiểu ông Cự đã áp lực và khổ tâm như thế nào! Và điều đáng nói là dù đã trả lời không thể chỉn chu hơn các câu hỏi của các phóng viên sau khi ông Cự đồng ý tiếp chuyện báo chí về Formosa nhưng sự khổ tâm ông không vì thế đã hết. Một vài ông Nghị, bà Nghị vẫn không ngừng kêu Quốc hội phải xem xét trách nhiệm của ông Cự trong chuyện ký kết 70 năm và chuyện xả thải của công ty này dẫn tới việc ô nhiễm môi trường biển trong tháng tư vừa qua! 

Thậm chí, có đại biểu dù không đề cập tới chuyện 70 năm hay chuyện xả thải của Formosa nhưng cũng không quên lôi ông Cự vào bởi thời điểm đó ông là người đứng đầu UBND tỉnh Hà Tĩnh, người đứng ra ký kết với Formosa. Chữ ký còn nguyên của ông Cự trong hợp đồng thuê khoán cho Formosa do vậy đã trở thành một cái cớ không thể tốt hơn để họ lôi ông Cự vào cuộc! 

Câu chuyện cái biệt thự 120 m2 của ông ở Hà Tĩnh cũng bị lôi ra đấu tố, quy kết như thế đó là những gì mà ông có được sau khi ký kết với Formosa cho thấy họ tận diệt ông Cự đến thế nào. Và khi mọi thứ bị bóc mẽ thì họ ráo hoảnh mà nói rằng: Một khi đã ghét thì mọi sự đều có thể.... 
Chính vì vậy, công bằng mà nói thì đó là những ngày tháng không thể nhọc nhằn hơn của ông Cự. Và tin chắc rằng, dù trong mơ ông Cự cũng không nghĩ được cái viễn cảnh đầy não nề và cay đắng hôm nay khi ký kết với Formosa!

Mọi sự chỉ thực sự kết thúc với cá nhân ông khi mới đây nhất, Tổng thư ký Quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc trong buổi họp báo sau khi kết thúc phiên họp thứ nhất của Quốc hội đã chính thức cho hay: "Sau khi UBND tỉnh Hà Tĩnh báo cáo Chính phủ về thời hạn 70 năm cho Formosa, Chính phủ đã giao Bộ KH&ĐT kiểm tra xem có đủ điều kiện không. Sau đó, các ngành đã vào xem xét, xác định đủ điều kiện 70 năm". Nghĩa  là cả Hà Tĩnh (đương nhiên có cá nhân ông Cự), Chính phủ và các bộ, ngành Trung ương hoàn toàn không sai khi cấp phép tới 70 năm cho Formosa. Điều này thêm một lần nữa cho thấy được sự rạch ròi giữa chuyện cấp phép ch Formosa và chuyện Formosa gây ra thảm hoạ ô nhiễm môi trường biển. Không thể đánh lận hai chuyện là một bởi như thế chúng ta sẽ vô tình quy kết sai trách nhiệm cho các cá nhân, chủ thể liên quan! 


Như vậy, chuyện cấp phép 70 năm trong mối tương quan với trách nhiệm của ông Cự coi như đã xong. Việc những ngày cuối cùng của phiên họp thứ nhất thay vì xoay quanh chuyện cấp phép 70 năm đã quay sang chất vấn, làm rõ trách nhiệm của Formosa (Xem thêm: ĐBQH Nguyễn Anh Trí: 'Cần phải kiện Formosa, chứ không phải cúi đầu nhận lỗi là thôi') cho thấy rất rõ những biển chuyển có tính tất yếu đó. Ông đã chính thức được giải oan dù rằng những gì ông đã trải qua trong suốt thời gian qua là không dễ chịu tí nào! Sự muộn mằn đó có thể khiến ông Cự không vui nhưng với những ai đã tin vào ông Cự, vào cái tâm của ông sẽ thấy vui bởi dù sao niềm tin đặt không lầm chỗ! 


Tuy nhiên, dù sau tất cả những gì đã qua, ông Cự đã có thể thanh thản, song mọi sự hiện tại với ông chỉ là nhất thời. Ông Cự sẽ vẫn bị lôi vào chừng nào vấn đề Formosa chưa có một giải pháp thực sự căn cơ, bền vững theo hướng hoạt động Formosa không gây tổn hại tới môi trường xung quanh, trong đó có môi trường biển! 

Làm Thế Nào Việt Hóa Ki-tô Giáo La Mã? Tôi Không Ngạc Nhiên về LM Đểu Đả Kích Khổng giáo, Phật giáo

Ri Nguyễn
 28-Jul-2016
LTS: Có không ít một số thân hữu rất tha thiết muốn "Việt hóa" đạo Thiên Chúa Giáo La Mã ở Việt Nam. Chúng tôi dù không tin việc này khả thi, nhưng vẫn muốn thử tạo cơ hội, mong rằng nó có thể dẫn dắt các con chiên trở về với dân tộc. Muốn biết việc này có khả thi hay không, xin đề nghị, kể từ nay khi có một đề tài, bạn đọc thử cho ý kiến "làm thế nào để Việt hóa".
Như trong đề tài này (LM Đểu Đả Kích Khổng giáo, Phật giáo), TCG La Mã chà đạp tôn giáo bạn bằng cách xuyên tạc triết lý cao đẹp của đạo khác một cách gian xảo. Bạn đọc có thể giúp ý kiến qua Facebook (https://www.facebook.com/sachhiem.net.us), hoặc thư về tòa soạn sachhiem@sachhiem.net (SH)
Đề tài mở:
Linh Mục Đểu JB Nguyễn Minh Phương Đả kích Khổng giáo, Phật giáo, nâng cao Đức Tin của mình (Nguyễn Trọng Nghĩa)
Nguồn: http://giaidocthongtindongthap.blogspot.com/2016/07/linh-muc-eu-jb-nguyen-minh-phuong-dcct_24.html
http://sachhiem.net/TONGIAO/tgN/NgTnghia_lmNgMPhuong.php
Tôi không ngạc nhiên vì ngoài Linh Mục JB Nguyễn Minh Phương ông ta đã mặt trơ trán bóng giảng láo, xuyên tạc và bịa đặt, giải thích một cách ngu dốt về giáo lý của Khổng giáo và Phật giáo mà không đỏ mặt trước đám con chiên, mà còn cả con chiên như Nguyễn Hy Vọng viết bá láp về“Luân Hồi” nữa.
Câu hỏi được đặt ra là "Tại sao họ làm vậ̣y"?
Romans 3:7
Giáo lý Thiên Chúa giáo công khai dạy và khuyến khích tín đồ gian dối để vinh danh Thiên Chúa qua câu kinh Romans 3:7 như sau:
For if the truth of God hath more abounded through my lie unto his glory; why yet am I also judged as a sinner?
[Nhưng nếu sự giả dối của tôi làm cho Thiên Chúa là Đấng chân thật, và tôn vinh Người, thì tại sao tôi lại bị kết án là kẻ tội lỗi?]
Cùng với
Con “Chiên” Thiên Chúa giáo được dạy bảo và tin rằng Jesus có quyền tha tội, vì Jesus là Thiên Chúa và Jesus đã truyền quyền tha tội cho các môn đệ, rồi quyền này được truyền xuống cho “Chúa Dưới Trần” là Giáo Hoàng và chúa Thứ Hai (Giám Mục, Linh Mục). Con “Chiên” Thiên Chúa Giáo cũng dạy rằng sự tha thứ hòa giải giữa con “Chiên” với Jesus qua bí tích giải tội. Con “Chiên” có thể thú nhận tội lỗi của mình và xin một “Chúa Thứ Hai” tha cho họ về tội lỗi của họ thế là họ lại trở nên “Thánh Thiện”.
Luke 19:27
mang họ ra đây và giết họ trước mặt ta. Luke 19:27

Matthew 10.34
Ta tới không phải đem hòa bình mà là gươm giáo.
Matthew 10.34-37
 
“Tính sát nhân, vô đạo đức, giả nhân giả nghĩa” đó là mặt trái của JESUS được chứng minh qua các lời nói của Y sau đây, đã làm gương cho con “Chiên” noi theo.

*Luke 19:27 - But those enemies of mine who did not want me to be king over them
--bring them here and kill them in front of me.
[Những kẻ thù của ta kẻ không muốn ta ngự trị trên họ
-- mang họ ra đây và giết họ trước mặt ta]
*Luke 14.26 - If anyone comes to me and does not hate father and mother, wife and children, brothers and sisters –
yes, even their own life
– such a person cannot be my disciple.
[Bất cứ kẻ nào đến với ta mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh chị em,
và ngay chính bản thân mình
– kẻ đó không thể là đệ tử của ta.]

Matthew 10.34-37 - Don’t assume that I came to bring peace on the earth. I did not come to bring peace, but a sword.
35 For I came to turn a man against his father, a daughter against her mother, a daughter-in-law against her mother-in-law;
36 and a man’s enemies will bethe members of his household. [a]
37 The person who loves father or mother more than Me is not worthy of Me; the person who loves son or daughter more than Me is not worthy of Me.
[Đừng nghĩ rằng ta mang hòa binh cho trái đất. Ta tới không phải đem hòa bình mà là gươm giáo.
Ta đến để tạo ra con trai chống lại cha, con gái chống lại mẹ, con dâu chống lại mẹ chồng,
và kẻ thù trở thành thành viên gia đình.
Kẻ nào yêu thương cha mẹ hơn ta kẻ đó vô giá trị đối với ta; kẻ nào thương yêu con cái hơn ta kẻ đó vô giá trị đối với ta.]

Đó là lý do tại sao chúng ta thấy “Chúa Dưới Trần” và “Chúa Thứ Hai” loạn luân dâm dục, lưu manh gian ác, giết người không gớm tay. Ta cũng không ngạc nhiên khi thấy con “Chiên” Thiên Chúa Giáo nhất là Ca-tô Rô-ma giáo dù vô học hay có học đã lưu manh, gian ác, ăn gian nói dối, lươn lẹo, vu khống, dọa nạt, cướp của, giết người và làm bất cứ tội ác nào họ có thể làm được để vinh danh “Chúa”.
Chả thế́ mà Giáo Hoàng Paul IV lại có thể tuyên bố: “Nếu cha tôi là kẻ dị giáo (không tin Chúa) thì tôi sẽ đích thân đi lượm củi để thiêu sống ông ta.” (If my own father were a heretic, I would personally gather the wood to burn him) - http://quoteur.com/if-my-own-father-were-a-heretic-i-would-personally-gather-the-wood-to-burn-him/
Ri Nguyễn

"VÌ SAO EM KHÓC?" VÀ SỰ THẬT CÂU CHUYỆN KHỦNG BỐ QUANH "KÝ SỰ SYRIA"

“Vì sao em khóc?” và sự thật chuyện khủng bố quanh “Ký sự Syria”

(Truyền hình) - Sau khi “Ký sự Syria: Góc nhìn từ phía trong cuộc chiến” của VTV 24 được phát sóng, nhà văn, nhà báo Song Hà đã có bài viết “Vì sao em khóc?” với cái nhìn châm biếm, hài hước.

Ngay sau đó, Song Hà nhận được sms đe dọa phải gỡ bỏ, khủng bố tinh thần và tính mạng. Phóng viên bao tinnhanh.vn đã có cuộc trò chuyện với anh quanh ký sự này, cũng như sự việc anh bị đe dọa khủng bố để rộng đường dư luận.

Nhà văn Song Hà với những chia sẻ đang rất hot trên mạng xã hội

Chào Song Hà, những ngày qua hẳn là những ngày như sống trong “chiến sự” của anh vì những tin nhắn đe dọa khủng bố? Được biết, đoạn chia sẻ cảm nhận với tiêu đề “Vì sao em khóc” về “Ký sự Syria” của anh đã ngay lập tực gây một cơn bão mạng với hơn 16.000 lượt like, hơn 2.000 lượt share và comment. Với giọng văn châm biếm, hài hước, Song Hà đã nhận được không ít sự thích thú của cộng đồng mạng, nhưng bên cạnh đó có những ý kiến cho rằng nhận xét của anh về “Ký sự Syria” của VTV 24 và đặc biệt là những cảm nhận về nhà báo Lê Bình trong ký sự là sự ‘làm quá’ của anh? Anh nghĩ sao về điều này?

Nhà văn Song Hà: Thực ra tôi là người hiếm khi xem tivi, trừ khi trên tivi có bóng đá, nên khi VTV24 phát ký sự này tôi không hề hay biết. Chỉ khi lướt trên diễn đàn Otofun, đọc ý kiến cảm nhận của một “cụ” thành viên về clip này, tôi mới xem lại trên mạng. Tôi cũng đã đọc lướt qua rất nhiều bình luận của các thành viên Otofun. Có người bình luận hài hước, có người gay gắt, thậm chí có rất nhiều người mỉa mai ekip làm phim khi cho rằng đây là một tour du lịch mạo hiểm miễn phí của Lê Bình và cộng sự. Sau khi đọc xong bình luận, tôi lập tức viết ngay status với giọng điệu trào phúng và “tưng tửng” như thường thấy. Còn nếu nhận xét là “làm quá” hay không, điều đó tùy thuộc sự cảm nhận của mỗi người. Văn tôi dù viết về ai, và về vấn đề gì, vẫn luôn vậy. Tôi không hề ghét chị Lê Bình, tôi chỉ không thích một số hình ảnh trong các chương trình mà chị ấy từng làm, vì vậy status nói trên tôi cũng đã chọn cách diễn đạt hài hước, nhẹ nhàng nhất có thể để không khiến chị tổn thương.

Về tin nhắn đe dọa khủng bố? Anh có ý định đi đến cùng việc này không? Và theo anh tin nhắn đó xuất phát từ động cơ gì? Anh có nghi ngờ ai đứng sau vụ này không?

Nhà văn Song Hà: Sau khi đăng bài viết đó được một ngày, khi đang cà phê với bạn bè ở Vinh thì tôi nhận được tin nhắn đe dọa. Tôi đã đưa tin nhắn và số điện thoại kia lên ở phần comment và tham khảo ý kiến mọi người rằng nên làm gì với nó. Rất nhiều người sau đó đã gọi vào số máy kia nhưng họ không nghe máy. Sự việc chưa có gì phức tạp nên tôi coi như chỉ là một lời đe dọa của một anh hùng bàn phím nào đó. Tôi bán sách online nên số điện thoại công khai, vì vậy kẻ nào đó đứng sau, hay động cơ gì thì…chịu. Đến số của cảnh sát 113 còn bị đe dọa thì tôi đã là cái gì (cười).

Từng là một phóng viên với rất nhiều những thể loại khác nhau anh từng tham gia. Vậy theo anh một ký sự để đến được trái tim độc giả ký sự đó cần điều gì quan trọng nhất?

Nhà văn Song Hà: Tôi nghĩ rằng nhiều phóng viên đang mơ hồ giữa các khái niệm. Ký sự là gì? Phóng sự là gì? Đọc qua nhiều comment của một số bạn phóng viên, tôi biết họ chưa phân biệt nổi sự khác nhau của các thể loại báo chí, nhất là báo hình. Bộ phim của VTV 24 “Ký sự Syria: Góc nhìn từ phía trong cuộc chiến”, theo tôi thuộc thể loại… du ký hơn là ký sự, vì tính tản mạn, tùy hứng và chủ quan quá nhiều. Chưa kể khi xem chúng ta có cảm giác tác giả “diễn” với khán giả hơi “sâu”. Một ký sự về chiến tranh không nên đi theo lối mòn là mô tả sự khủng khiếp, tàn khốc bằng những hình ảnh tang thương hay man rợ của nó. Thứ mà người xem cần nhất về phim cuộc chiến Syria đó là họ muốn biết chiến tranh từ đâu ra, bản chất của nó là gì, cán cân lực lượng của các phe phái trên chiến trường như thế nào và xung đột đang diễn biến ra sao. Tôi đang xem lại bộ phim tài liệu“Chiến tranh Việt Nam – những hình ảnh chưa được biết đến” của đài TH Pháp, và điều tôi thích thú, ấn tượng nhất không phải là những cảnh moi tim hay chặt đầu rùng rợn, mà chính là cách họ dẫn dắt người xem từ những câu chuyện rất nhỏ nhặt như sỹ quan Mỹ dạy binh lính cách phân biệt rắn độc, cách để nhận dạng Việt Minh, những giây phút bình yên và mệt mỏi của lính chiến bên cánh đồng khô cháy, những bức thư tình chan chứa nhớ mong và yêu thương của một cô gái hậu phương… Những câu chuyện và hình ảnh đó thực sự đi vào lòng người xem, dễ dàng đánh thức và khơi gợi cảm xúc của mọi người. Đó chính là tính nhân văn của một tác phẩm báo chí mà không phải ai cũng làm được.

Bài viết của Song Hà được chia sẻ trên trang cá nhân

Tối qua (27/7), Khán giả phát hiện 'Ký sự Syria' của VTV 24 và một phóng sự về chiến tranh của kênh truyền hình 24 – Nga thực hiện từ năm 2014 có nhiều điểm tương đồng và điều đó làm dấy lên nghi vấn 'Ký sự Syria' của nhà báo Lê Bình là đạo của xứ sở Bạch Dương. Anh nhận định sao về điều này?

Nhà văn Song Hà: Tôi đã xem cả hai bộ phim và cũng thấy một số ý tưởng gần giống nhau. Nhưng điều này không quan trọng lắm, vì cả hai phim tôi đều… không thích. Sự ảnh hưởng người đi trước, trong những tác phẩm có trước là điều khó tránh khỏi. Tôi không khẳng định VTV24 đạo ý tưởng, nhưng nếu có điều này tôi cũng không bất ngờ lắm. Phóng viên VTV còn đạo diễn được hẳn một vụ lấy chổi quét rau, thì không điều gì là không thể (cười).

Xung quanh những ồn ào về "Ký sự Syria: Góc nhìn từ bên trong cuộc chiến" phần 1 phát sóng tối 24/7, nhà báo Lê Bình cho rằng "Ký sự Syria" trong khuôn khổ một tác phẩm báo chí đã có những điều làm được và chưa làm được, nhưng sự việc đang bị thổi phồng và đẩy đi quá xa so với những gì chị và ê-kíp có thể lường được. Có ý kiến cho rằng người của VTV rất bản lĩnh và không bao giờ có chuyện nhắn tin khủng bố như vậy. Anh có đồng tình với việc này không?

Nhà văn Song Hà: Tôi tin những người ở VTV24 không liên quan việc này. Họ là một tập thể, một cơ quan uy tín nên không dại gì làm những việc kiểu vậy. Bản thân chị Bình cũng đã nói chuyện với bạn bè qua inbox về tin nhắn kia, trong đó chị thể hiện sự phản đối với những lời đe dọa bất cứ từ ai. Tôi cũng tin chị Lê Bình không “ghét” tôi, vì chưa thấy chị ấy lên tiếng hay… chặn facebook tôi. Điều này cho thấy ít nhiều chị ấy có tinh thần cầu thị, hoặc cũng có thể chị không “chấp” bài viết của tôi (cười). 

Nếu cho anh lựa chọn một lần nữa, anh có tiếp tục viết những chia sẻ để gặp phải không ít “phiền nhiễu” như vậy không?

Nhà văn Song Hà: Có lẽ tôi sẽ phải cân nhắc trước những đề tài “nhạy cảm”, hoặc chọn lối diễn đạt khác. Nhiều người vẫn “khen” tôi đanh đá quá, biết sao được khi giọng tôi nó vẫn thế, kể cả khi tôi viết về bạn bè, người thân.

Anh nghĩ gì về nhà báo Lê Bình?

Nhà văn Song Hà: Chị ấy là một người thông minh, dám nghĩ, dám làm. Nếu tiết chế bớt cái tôi của mình, tôi nghĩ chị ấy là một nhà báo giỏi.

Baotinnhanh.vn chân thành cảm ơn anh về những chia sẻ rất thẳng thắn, chúc anh sức khỏe và thành công hơn nữa trong sự nghiệp cầm bút!

Thảo Thảo