2017/02/27

Đặng Xuân Diệu sang Pháp chữa bệnh hay để chống Đảng, Nhà nước?


Khi nghệ sỹ bị dân chủ tấn công

Chiềng Chạ


Nghệ sỹ và "dân chủ", hai chủ thể này không có quá nhiều điểm chung. Đó cũng là lí do khiến kẻ "chim sa", người "cá lặn" này ít khi đụng độ vào nhau. Nhất là trên mặt trận truyền thông. Nhưng cái sự ít ấy đã xảy ra và tất nhiên cũng như những lần "ít ỏi" trước đó, đám dân chủ vẫn là kẻ khơi mào cho câu chuyện! 

Xin được đi ngay vào câu chuyện: Theo thông tin từ Zing, nhằm tưởng nhớ một năm ngày mất của nhạc sỹ, ca sỹ Trần Lập và cổ vũ cho live show Trần Lập – Hẹn gặp lại, Đoàn môtô gồm 160 chiếc do Nam MC Anh Tuấn dẫn đầu đã diễu hành trên các nẻo đường ở Hà Nội. Ngay sau khi thông tin này đăng tải thì chủ Fb Trần Thị Thảo (được biết đến là một nhà dân chủ đang sống tại Hà Nôi) đã viết: "BIỂN MIỀN TRUNG BỊ Ô NHIỄM, RỒI TRƯỚC ĐÓ HÀ NỘI BỊ CHẶT HƠN 2000 CÂY XANH ...THÌ CHẲNG THẤY LÓ MẶT. NAY GIỞ TRÒ DIỄU HÀNH MÔ TÔ ĐỂ TƯỞNG NHỚ NGƯỜI NÀY NGƯỜI KIA, ĐÚNG LÀ TRÒ MÈO CỦA LŨ XƯỚNG CA VÔ LOÀI".

Thực tình thì xét dưới góc độ khách quan của sự việc thì Trần Thị Thảo đã nói đúng một thực tế là sau vụ môi trường miền Trung bị ô nhiễm và trực tiếp hơn là vụ cây xanh Hà Nội. Những người này, trong đó có nam MC Anh Tuấn không hề lộ diện. Trên Fb của những người này cũng không có bất cứ nội dung nào liên quan đến sự việc. Tuy nhiên, hay khoan xét đoán người khác. Bởi, cũng giống như khi đánh giá bản chất của một con người thì bề ngoài chưa nói lên tất cả. Sự im lặng không có nghĩa họ không có bất cứ sự hành động nào mà bởi bạn chưa đủ sức để bao quát hành động của họ mà thôi! 

Vả lại, với những sự việc chưa rõ ràng ngay từ đầu như vụ môi trường miền Trung bị ô nhiễm hay vụ cây xanh Hà Nội thì một người khôn ngoan thường là lắng nghe, dõi theo hơn là hành động ngay, nói ngay khi trong tay chỉ là vài ba thông tin nhặt nhạnh được từ đâu đó! 

Vậy nên, việc Fb Trần Thị Thảo công kích hành động của MC Anh Tuấn và những người tham gia cuộc diễu hành bằng mô tô nói trên là thiếu thực tế! Yêu nước đâu có nghĩa là phải xuống đường la ó suốt ngày và hôm nay chửi người này, mai chửi người khác. Đó có lẽ là bài học mà những người như Fb Trần Thị Thảo chưa thể nào hiểu nổi! 

Còn về chuyện diễu hành để tưởng nhớ một người bạn quá cố thì đó là chuyện hết sức bình thường. Mỗi người đều có một nghề và ngưỡng vọng để tôn thờ, vậy nên hãy đừng lấy sự tôn thờ của mình làm thước đo cho người khác Bởi như thế sẽ hết sức khập khiễng và thiếu tôn trọng người khác! Và ngoài yêu nước ra thì người nghệ sỹ luôn cần có những khoảng lặng, không gian để giành cho mình và bạn hữu! 

QUẬN 1 PHÁ VỠ SỨC Ì

Cỏ úa

Những ngày qua, dư luận rất quan tâm với những thông tin, hình ảnh phản ánh việc Quận 1 – Thành phố Hồ Chí Minh đang triển khai các biện pháp mạnh tay để thu dọn cảnh quan đô thị, trả lại vỉa hè văn minh cho Thành phố Hồ Chí Minh - Thành phố có tên đứng thứ 2 trong top 10 các thành phố trên toàn cầu theo chỉ số tăng trưởng của JLL (CMI), vượt qua cả Thung lũng Silicon về chỉ số tăng trưởng các thành phố trên toàn cầu. Những hành động mạnh tay như: phá dỡ các công trình xâm lấn vỉa hè, phá bỏ đi những bức tường đã được lập nên và tồn tại trái phép nhiều năm qua mà tưởng chừng như bất khả xâm phạm giờ đây đã được mạnh tay dẹp bỏ, dỡ bỏ dứt khoát nhiều nhà dân có sai phạm lấn chiếm, phá dỡ cả các công trình của các cơ quan Nhà nước có sai phạm lấn chiếm vỉa hè. Lập biên bản và xử phạt các phương tiện lấn chiếm lòng lề đường, xử phạt người dân chạy xe trên vỉa hè, thậm chí, người ta còn nhìn thấy việc những chiếc xe biển xanh vi phạm khi đỗ sai dưới lòng đường, vỉa hè đều bị lập biên bản xử phạt,… Không có vùng cấm, không có sự kiêng kị và né tránh, nể nang trong các quyết định mạnh tay theo quy định được đưa ra. Và chúng ta đang được thấy những nỗ lực theo đúng như câu nói của Phó chủ tịch UBND Quận 1- Ông Đoàn Ngọc Hải đã nói đó là: “Muốn Quận 1 trở thành Singapore thu nhỏ thì phải lập lại trật tự đô thị”. Đồng thời cùng với đó là lời khẳng định đanh thép của ông Hải - nhà lãnh đạo cấp Quận thuộc trung tâm của Thành phố mang tên Bác rằng: “Nếu không lấy lại được vỉa hè tôi cởi áo về vườn”. 
 
Phó Chủ tịch Đoàn Ngọc Hải và nỗ lực đang được cả xã hội hoan nghênh
Qua những việc làm cụ thể, hành động dứt khoát không có vùng cấm như thế đang mang lại những khởi sắc và sự tin tưởng cao của xã hội. Chúng ta đang thấy từ sau Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XII của Đảng và sự thành công vang dội của Kỳ bầu cử Đại biểu Quốc hội khóa XII và Đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp niên khóa 2016 – 2021 đến nay, đất nước Việt Nam chúng ta đang có được những nhà lãnh đạo tâm huyết, mạnh mẽ, quyết liệt và năng động trong thực thi công việc của mình. Điều đó tạo chỗ dựa về lòng tin và sự phấn khởi của quần chúng nhân dân với Đảng, với chính quyền. Mặt khác, từ lâu chúng ta đã thấy, trong xã hội ta lâu nay tồn tại một vấn đề mang tính trầm kha qua năm tháng đó là sức ì. Chính sức ì đã kìm hãm sự phát triển của xã hội cho dù đã có rất nhiều các giải pháp được đưa ra đầy sát hợp. Những giải pháp đưa ra rất có tính khoa học và logic nhưng rõ ràng cái chúng ta đang vướng chính là quá trình thực thi các giải pháp đó nhiều khi, nhiều lúc còn có hiện tượng nể nang, né tránh. Vì thế nên giờ là lúc chúng ta phải thực sự nỗ lực hết mình để có thể gạt đi những bế tắc đó cho mọi thứ đảm bảo thông dòng phát triển đột phá. Như thế mới làm cho xã hội bon bon trên đường đi tới vinh quang. 

Chúng ta đã được thấy những nỗ lực không biết mệt mỏi, thể hiện sự nghiêm minh từ những cấp cao nhất của Đảng, Nhà nước, Chính phủ. Nhưng rõ ràng chúng ta thấy được, nếu như sự nghiêm minh đó không được quán triệt và thực thi đến cơ sở thì cũng chưa thể có sự chiến thắng. Do đó, với những đơn vị hành chính sự nghiệp của đất nước, đơn vị cơ sở hàng ngày trực tiếp tiếp xúc nhân dân và trực tiếp tiến hành quản lý, dẫn dắt, định hướng xã hội có vai trò rất quan trọng. Và trong những nỗ lực đó, chúng ta đã thấy được từ một tấm gương sáng ngời của chính quyền Quận 1 – Thành phố Hồ Chí Minh. Nỗ lực đó rất đáng khen, rất đáng biểu dương và kỳ vọng. Phải như thế, phải dứt khoát cũng như nỗ lực trên tinh thần trách nhiệm cụ thể, rõ ràng, kỷ luật cao như vậy mới có thể mang lại sự nghiêm minh và chuyển biến của đất nước Việt Nam. Đồng thời phá bỏ đi cái “lực ma sát của xã hội” đó là sức ì. Điểm sáng đó của Quận 1 là tiên phong, là ví dụ đanh thép chứng minh cho những ngày mai tươi đẹp và văn minh của đất nước Việt Nam. Và chúng ta tin rằng dưới ánh sáng trong sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước và sự nỗ lực của các cấp chính quyền địa phương cơ sở, Việt Nam chúng ta sẽ chuyển mình nhanh chóng trên con đường đi đến tương lai./.

LÀ GIÁO DÂN XIN HÃY ĐẶT NIỀM TIN ĐÚNG CHỖ

Đặng Nhật Minh

Trong thời gian vừa qua, hành động xúi dục kích động lôi kéo giáo dân xuống đường biểu tình khiếu kiện phản đối công ty TNHH Gang thép Hưng Nghiệp Formosa do linh mục Nguyễn Đình Thục cầm đầu giáo dân giáo xứ Song Ngọc (Quỳnh Lưu – Nghệ An), đã gây ra tình trạng mất ổn định trên địa bàn hai tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh cũng chính điều đó Nguyễn Đình Thục đã bị sự lên án, chỉ trích không chỉ của cộng đồng mạng mà cả những người dân nơi đây.

Chúng ta biết rằng, trong quá trình xây dựng và phát triển đất nước. Đảng và Nhà nước luôn chú trọng và xem tôn giáo là ưu tiên số một với rất nhiều những chính sách, quyền lợi nhằm bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng hoạt động tôn giáo trên đất nước. Tuy nhiên, bên cạnh những người chủ chăn, những vị linh mục có cuộc sống tốt đời đẹp đạo kính chúa yêu nước, thì vẫn còn đó những kẻ xấu xa “đội lốt” mưu đồ lợi dụng tôn giáo kích động nhân dân chống phá, gây ảnh hưởng làm mất tình hình an ninh trật tự trên địa bàn.

Vụ việc giáo dân Song Ngọc dưới lời kích động của linh mục Nguyễn Đình Thục xuống đường, tụ tập lôi kéo biểu tình, tuần hành và có cả những hành động vũ trang chống lại cơ quan công an đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ an toàn xã hội là một trong những hành động xấu xa, bỉ ổi nhằm thực hiện cho những mưu đồ của các thế lực xấu xa mà chủ chốt, đứng đầu đó là Việt Tân.
 
Ảnh: Nguyễn Đình Thục từng có liên quan mật thiết với tổ chức Việt Tân. Nguồn Internet.
Nguyên nhân, chủ yếu của cuộc biểu tình, gây rối vừa qua cũng chỉ xoay quanh sự cố của công ty TNHH Gang thép Hưng Nghiệp hồi tháng 4/2016. Xảy ra được một thời gian khá lâu, đã được sự quan tâm vào cuộc của nhà nước cùng những chính sách đền bù bên họ cũng như những hỗ trợ từ chính nhà nước Việt Nam. Những người dân miền Trung, trực tiếp gánh chịu sự cố môi trường này đã ý thức, trách nhiệm cố gắng tiếp tục bám biển sản xuất ổn định cuộc sống của mình.

Tuy nhiên, dưới góc độ của một vị chăn xấu xa, mưu đồ như Nguyễn Đình Thục cùng một số tổ chức bên ngoài thì lại lấy đấy là nguyên cớ, kích động quần chúng giáo dân xuống đường biểu tình, gây rối làm mất trật tự tình hình an ninh trên địa bàn, gây áp lực đối với chính quyền địa phương. Cùng với đó, là sự xấu xa cơ hội liên tục đăng tải những bài viết có nội dung xuyên tạc, bêu rếu về tình tôn giáo, tự do của Việt Nam mà một số trang báo lề trái mưu đồ lợi dụng, rắc tâm hãm hại.

Là một người đứng đầu một quản xứ đáng lẽ Nguyễn Đình Thục cần trách nhiệm bản thân mình hơn và cố gắng hơn nữa. Tuy nhiên, y luôn tỏ ra là một kẻ xấu xa lấy vai trò, danh nghĩa của mình để kích động giáo dân thực hiện cho những mưu đồ chính trị dưới danh nghĩa khiếu kiện, đền bù đối với Công ty TNHH Gang thép Formosa.

Chúng ta biết rằng, trong mưu đồ chống phá cách mạng Việt Nam hiện nay, đã có không ít những tổ chức cá nhân luôn mưu đồ lợi dụng tôn giáo để chống phá, gây ảnh hưởng đến tình hình của đất nước. Trong có thể kể đến như ở giáo phận Vinh, giáo xứ Phú Yên, giáo xứ Đông Yên, giáo xứ Yên Lạc,…đã thực hiện nhiều cuộc tụ tập làm mất an ninh trật tự, gắn liền với sự kích động đó là sự đứng đầu của những chủ chăn như Trần Đình Lai, Phan Văn Lợi, Đặng Hữu Nam…

Với việc tụ tập giáo dân giáo xứ Song Ngọc biểu tình trong những ngày qua, liệu Nguyễn Đình Thục có xứng đáng với những gì mà chúa đã răn dạy. Mỗi người giáo dân, hãy sống tốt và có ích cho xã hội. Cần có cái nhìn đúng đắn và phải lên án, phê phán, tẩy chay những hành vi sai trái tránh bị kẻ xấu lợi dụng xúi dục, kích động. Cần đặt niềm tin đúng chỗ vào những người linh mục, chủ chăn sống kính chúa, yêu nước vì nhân dân.

ĐỪNG MƯỢN DANH KHOA HỌC ĐỂ ĐÁNH TRÁO LỊCH SỬ

Tâm Minh Nguyễn


Sáng 22-2-2017 tại Hà Nội, Ban Tuyên giáo Trung ương tổ chức buổi thông tin khoa học “Một số thành tựu mới trong nghiên cứu lịch sử Việt Nam” do Giáo sư-Nhà giáo Nhân dân Phan Huy Lê - Chủ tịch danh dự Hội Khoa học lịch sử Việt Nam, trình bày. Xin nhớ đây chỉ là một buổi báo cáo “Thông tin khoa học”. Nó không phải là một cuộc tọa đàm, một cuộc hội thảo, càng không phải là một hội nghị khoa học để ở đó, người ta có thể nêu lên những kết luận.
Giáo sư, Nhà giáo Nhân dân Phan Huy Lê (Nguồn: Internet). 

Về ý kiến của Giáo sư, Nhà giáo Nhân dân Phan Huy Lê, báo chí đưa tin rất loạn xạ, hàng chục tờ báo điện tử đã đăng nhiều bài và ầu như chỉ có một cái tít giống nhau: “Giáo sư Phan Huy Lê đề nghị công nhận công lao của nhà Nguyễn”. Họ giật tít như vậy cũng có lý do, bởi trong buổi thông tin khoa học này, ông Phan Huy Lê đã nói: “Một trong những công lao rất lớn của chúa Nguyễn và nhà Nguyễn là mở mang bờ cõi, thống nhất đất nước, khai phá đồng bằng sông Cửu Long. Năm 1757, nhà Nguyễn đã định hình được lãnh thổ VN mà về cơ bản gần giống như lãnh thổ VN hiện nay từ phía Bắc vào Cà Mau, từ Tây Nguyên ra biển, bao gồm cả vùng biển, các đảo ven bờ và hai quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa. Nhà Nguyễn có công rất lớn trong việc hình thành và định hình một nhà nước thống nhất và xác lập lãnh thổ - không gian sinh tồn của nước Việt Nam. Công lao nhà Nguyễn về phương diện này không thể chối cãi. Đã đến lúc cần nhìn rõ công, tội của nhà Nguyễn”.
Vậy thực hư của vấn đề ra sao ?
1- Chúa Nguyễn, Vua Nguyễn và Nhà/Triều Nguyễn - Phải rạch ròi khái niệm:

Ai cũng biết rằng trong lịch sử Việt Nam, Nhà Nguyễn chỉ là một vương triều phong kiến hoàn chỉnh, có toàn vẹn lãnh thổ, có hệ thống chính trị của mình cai trị trên toàn bộ lãnh thổ ấy, có địa vị nhà nước thống nhất và duy nhất để bang giao với nước ngoài kể từ năm 1802, khi Nguyễn Ánh hoàn thành việc lật đổ Nhà Tây Sơn, triều đại đã trị vì trước đó để lên nắm quyền cai trị Đại Việt.

Còn trước thời điểm ấy, Nhà Tây Sơn, bằng cách dựa vào ý chí của nhân dân, huy động sức mạnh của toàn dân, trong 16 năm (1771-1787) đã lần lượt đánh dẹp các thế lực phong kiến cát cứ ở Đàng Ngoài (Vua Lê – Chúa Trịnh) và Đàng Trong (Chúa Nguyễn), thu giang sơn Việt Nam về một mối, đất nước thoát khỏi cảnh bị chia cắt Bắc – Nam trong suốt 148 năm (1627 – 1775). Trong thời gian 148 năm chia cắt Đàng Ngoài – Đàng Trong ấy, các thế lực phong kiến họ Trịnh (Đàng Ngoài) và họ Nguyễn (Đàng Trong) đã gây ra 8 cuộc nội chiến lớn và hàng trăm cuộc xung đột vũ trang nhỏ. Có những cuộc chiến kéo dài hàng chục năm. Cuộc chiến Trịnh – Nguyễn đã làm hao tổn không biết bao nhiêu sức người, sức của của nhân dân, triệt phá hàng loạt đồng ruộng, xóm làng.

Trong quá trình xây dựng đất nước từ đống hoang tàn, đổ nát, hậu quả cuộc chiến kéo dài gần một thế kỷ rưỡi, nhà Tây Sơn còn hai lần đánh bại hai thế lực phong kiến hùng mạnh xâm lược Đại Việt là triều đình Xiêm La (Thái Lan) ở phía Nam và Nhà Thanh ở phía Bắc. Điểm đặc sắc là trong cả hai cuộc kháng chiến chống ngoại xâm do Nhà Tây Sơn tiến hành, quân xâm lược đều có sự tiếp tay của những kẻ phản dân, hại nước. Đó là Lê Chiêu Thống cầu viện giặc Thanh và Nguyễn Ánh cầu viện giặc Xiêm La.

Trong lập luận của mình, ông Phan Huy Lê đã đánh đồng các Chúa Nguyễn, một thế lực phong kiến cát cứ ở phía Nam mà người Việt Nam cũng như lịch sử Việt Nam chưa từng công nhận là một nhà nước hoàn chỉnh ngang hàng với một vương triều phong kiến với Nhà/Triều Nguyễn. Bởi vì về danh nghĩa, đứng trên cả hai thế lực phong kiến cát cứ này còn có Nhà Lê trung hưng, và cả hai thế lực này đều trương khẩu hiệu chính trị “Phò Lê”. Bằng việc này, ông Phan Huy Lê đã phủ nhận sự thống nhất lãnh thổ của Việt Nam, công nhận tính hợp pháp và hợp lý của việc chia cắt đất nước. Đó là sai lầm về đạo đức nghề nghiệp không thể tha thứ.

Điểm thứ hai là công lao mở cõi được quy cho cái gọi là “Nhà Nguyễn” mà theo ý của ông Phan Huy Lê, nó bao gồm cả các chúa Nguyễn và các vua Nguyễn. Cho đến nay, công lao mở cõi về phương Nam là công của 9 đời Chúa Nguyễn. Công lao thống nhất đất nước, xóa bỏ sự chia cắt Đàng trong - Đàng ngoài là của Nhà Tây Sơn, Nguyễn Ánh chỉ tọa hưởng kỳ thành. Là một nhà sử học gạo cội, liệu ông Phan Huy Lê có thể phân biệt được đâu là các vua, đâu là các lãnh chúa phong kiến không ?

Với việc gộp cả 9 đời chúa Nguyễn có công mở mang bờ cõi với 13 đời vua Nguyễn, trong đó có đến 5 ông vua cắt đất cho giặc và cam tâm làm tay sai bán nước cho giặc, rước voi về giày mồ (Gia Long, Tự Đức, Đồng Kháng, Khải Định, Bảo Đại, riêng Bảo Đại bán nước 2 lần cho Nhật và cho Pháp); ông Phan Huy Lê đã “trộn phấn với vôi” để rửa mặt cho các triều đình của Gia Long, Tự Đức, Đồng Khánh, Khải Định và Bảo Đại.

2- Ý thức về quyền dân tộc tự quyết.

Nếu chỉ xem qua những phát biểu của ông Phan Huy Lê tại buổi thông tin khoa học nói trên như báo chí đã đăng thì vẫn còn chung chung và chưa rõ ràng. Phải tìm đến những phát biểu của ông ấy trước đây 9 năm, khi trả lời phỏng vấn của phóng viên Khánh Linh của báo Vietnamnet, chúng ta mới thấy rõ những ẩn ý của ông ấy. Trong cuộc phỏng vấn, khi được phóng viên hỏi: “Còn những hạn chế của vương triều Nguyễn thì sao, thưa GS? Nguyễn Ánh có tội hay không, khi đưa quân Xiêm vào để chống lại nhà Tây Sơn ? Hay vua Tự Đức có bán nước ?”; ông Phan Huy Lê đã trả lời:

- “Đúng là trong cuộc đấu tranh chống Tây Sơn, Nguyễn Ánh đã đưa quân Xiêm vào. Trước đây có quan điểm cực đoan gọi đây là hành động "cõng rắn cắn gà nhà", là "bán nước". Đúng là không thể biện hộ cho hành động "không sáng" này, cũng có thể coi là một tì vết trong sự nghiệp của Nguyễn Ánh, nhưng phải nhìn nhận công bằng. Trong những cuộc đấu tranh bên trong quyết liệt, việc nhờ đến ngoại viện là chuyện thường xảy ra trong lịch sử. Nhưng điều quan trọng nhất là người cầu ngoại viện phải giữ được độc lập chủ quyền của dân tộc, đưa lại lợi ích cho đất nước, còn nếu cầu ngoại viện mà bất lực để mất nước thì có tội lớn”. (bài báo đó vẫn còn đây: http://vietnamnet.vn/vanhoa/2008/10/808823/).

Đúng là tận cùng của sự lắt léo. Ông ấy biện hộ rằng: “Trong những cuộc đấu tranh bên trong quyết liệt, việc nhờ đến ngoại viện là chuyện thường xảy ra trong lịch sử”. Vậy, ông Phan Huy Lê có thể dùng lập luận này để biện hộ cho việc Trần Ích Tắc cầu viện giặc Nguyên vào xâm lược nước ta không ? Liệu ông có thể dùng lập luận này để biện hộ cho Trần Thiêm Bình cầu viện giặc Nhà Minh vào xâm lược nước ta và gây ra thảm cảnh: “Nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn, vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ” không ? Liệu ông có thể dùng lập luận ấy để biện hộ cho hành động cầu viện giặc Thanh vào xâm lược miền Bắc nước ta của Lê Chiêu Thống không ? Và ông có thể dung lập luận ấy đê biện hộ cho Bảo Đại cộng tác với giặc Pháp xâm lược đất nước ta một lần nữa không ? Ông có thể dùng lập luận ấy để biện hộ cho việc Nguyễn Văn Thiệu kêu gọi Mỹ hãy đem B-52 ném bom cho tan nát Hà Nội vào cuối năm 1972 được không ?

Cuộc chiến của Nguyễn Ánh chống lại Nhà Tây Sơn và đưa ông ta lên cầm quyền vào năm 1802 thực chất là một cuộc chiến tranh phản cách mạng với sự trợ giúp về tiền bạc, vũ khí và cả cố vấn quân sự của thực dân Pháp. Về bản chất, sự trợ giúp của người Pháp cho Nguyễn Ánh là sự can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam, vi phạm thô bạo chủ quyền của Việt Nam (và sau này là lãnh thổ Việt Nam). Vậy mà ông Phan Huy Lê bảo rằng “Trong những cuộc đấu tranh bên trong quyết liệt, việc nhờ đến ngoại viện là chuyện thường xảy ra trong lịch sử”. Vậy thì ý thức về độc lập, chủ quyền của người Việt ở chỗ nào trong con người ông Phan Huy Lê ? Vậy thì nhận thức về quyền tự quyết dân tộc của ông Phan Huy Lê ở đâu ?

3- Ai đã không công nhận công lao của các chúa Nguyễn ?

Điều nực cười là trong buổi thông tin khoa học do Ban Tuyên giáo TW tổ chức vừa qua, ông Phan Huy Lê lại nhắc lại một lần nữa ý kiến của ông ta trong Hội thảo về nhà Nguyễn tổ chức tại Thanh Hóa năm 2008 rằng: “Cần ghi nhận cả về mặt công tích lẫn những hạn chế về thời kỳ Chúa Nguyễn và Vua Nguyễn”. Lưu ý là ở Hội thảo 2008, ông Lê còn phân biệt Chúa Nguyễn và Vua Nguyễn. Còn ở buổi thông tin khoa học vừa qua thì ông ta đã dấn thêm một bước, gọi cả hai là “Nhà Nguyễn”.

Ô hay ? Lịch sử Việt Nam cho đến nay, có tác phẩm nào là không ghi công tích mở mang bờ cõi cho đất nước ta, phát triển kinh tế Đàng Trong của các chúa Nguyễn đâu nhỉ ? Tôi xin dẫn ra đây mấy đoạn ở trang 333 trong cuốn “Lịch sử Việt Nam – Tập 1” do NXB Khoa học xã hội ấn hành năm 1971:

“Đàng Trong là đất mới khai phá, kinh tế công thương chưa trải qua quá trình lâu dài như ở Đàng Ngoài. Tuy vậy, vào thế kỷ thứ XVII – XVIII, nền kinh tế đó đã phát triển khá mạnh mẽ và đạt trình đọ không kém gì Đàng Ngoài. Thuận Hóa, Quảng Nam là nơi tập trung nhiều làng và phương thủ công có tiếng như nghề dệt, gốm, nấu đường, rèn sắt, đúc đồng… Nghề khai mỏ sắt, mỏ vàng ở miền núi Quảng Nam cũng khá phát đạt.
Quan hệ hàng hóa-tiền tệ phát triển có tác dụng mở rộng thị trường địa phương. Rất nhiều hội chợ mọc lên khắp nơi. Một số thành thị, thương cảng phát triển. Hội An là thương cảng lớn nhất có quan hệ kinh tế với nhiều vùng… Lúa gạo ở Gia Định được chở ra bán ở Thuận Hóa và Đồng Nai và hàng thủ công từ Thuận Hóa lại được buôn vào Gia Định…”

Bản thân lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc và Đảng Cộng sản Việt Nam khi nói về vai trò, vị trí, về công và tội của các chúa Nguyễn và các vua Nguyễn cũng rất công tâm, công bằng, không thiên vị. Quan điểm của Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh đối với lịch sử là rất sòng phẳng, phân minh. Người không hề công kích các chúa Nguyễn. Cùng với việc kịch liệt phê phán Gia Long và Tự Đức, Người đã từng viết bài trên báo chí nước ngoài để đề cao tinh thần yêu nước của 3 ông vua thứ 8, thứ 10 và thứ 11 của vương triều nhà Nguyễn là Hàm Nghi, Thành Thái, Duy Tân.

Trong báo cáo gửi Quốc tế Cộng sản ngày 12-7-1940, Nguyễn Ái Quốc viết: ''Năm 1885 vua Hàm Nghi và năm 1916 vua Duy Tân đã đứng ra lãnh đạo chống Pháp''. Ngày 24-2-1920, Nguyễn Ái Quốc đã nhận được thư của Hoàng thân Vĩnh San (vua Duy Tân), gửi cho Chủ nhiệm báo L'Humanité về việc đòi độc lập cho Việt Nam. Trung tuần tháng 3/1920, Nguyễn Ái Quốc gặp hai đồng chí Maxele Cachin và Jan Longé và báo L'Humanité đã mời Nguyễn Ái Quốc đến trụ sở để bàn về vấn đề này.

Không chỉ Bác Hồ, trong thế kỷ XX, các đồng chí lãnh đạo lỗi lạc của Đảng, Nhà nước và Quân đội ta (như Lê Hồng Phong, Nguyễn Văn Cừ, Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp...) cũng đều đánh giá đúng về vương triều nhà Nguyễn, hoàn toàn nhất trí với quan điểm của Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh. Không ai bài bác và bôi nhọ thanh danh các chúa Nguyễn. Cũng chẳng có ai phủ nhận sự đóng góp của triều nhà Nguyễn trong các lĩnh vực phát triển kinh tế, văn hoá và văn nghệ...

Vậy thì ông Phan Huy Lê và các đồ đệ của ông còn đòi hỏi cái gì nữa đây ?

4- Mượn danh khoa học để thực hiện “diễn biến hòa bình” trong lĩnh vực nghiên cứu lịch sử.

Việc mượn công lao của các chúa Nguyễn để “rửa mặt” cho Nguyễn Ánh và các vua Nguyễn như Tự Đức, Đồng Khánh, Khải Định và Bảo Đại thì dứt khoát là không thể được.

Sách “Lịch sử Việt Nam – Tập 1” do NXB Khoa học xã hội Việt Nam ấn hành năm 1971, trang 380 đã ghi rõ:

“Từ cuối thế kỷ XVIII, thực dân Pháp đã lợi dụng cuộc chiến tranh phản cách mạng của Nguyễn Ánh để can thiệp vào nước ta. Sau khi lên làm vua, Gia Long đã “trả ơn” bọn xâm lược bằng cách lưu dụng một số người Pháp làm quan lại trong triều và để cho giáo sĩ người Pháp tự do truyền đạo trong nước. Nhờ đó, bọn chúng đã vận động Gia Long lập Hoàng tử Cảnh, người chịu ảnh hưởng của Pháp làm thái tử. Số người Pháp làm quan trong triều giữ liên lạc với chính quyền Pháp. Chúng nhận nhiệm vụ vận động triều đình Huế ký những điều ước ngoại giao, thương mại có lợi cho chủ nghĩa tư bản Pháp. Đặc biệt, Hội truyền giáo nước ngoài và bọn gián điệp đội lốt tôn giáo nấp dưới chiêu bài truyền đạo càng đẩy mạnh hoạt động do thám và gây dựng cơ sở phản động trong nước ta… Bọn chúng điều tra tình hình mọi mặt của nước ta, âm mưu phá hoại khối đoàn kết dân tộc, chia rẽ lương – giáo”.

Có lẽ cần phải nhắc lại rằng ông Phan Huy Lê chính là một trong hơn 100 nhà sử học Việt Nam khi đó đã tham gia biên soạn bộ “Lịch sử Việt Nam” nói trên. Bản thân ông ta cũng có 2 tác phẩm viết riêng (các cuốn “Lịch sử chế độ phong kiến Việt Nam – Tập II” và “Chế độ ruộng đất và kinh tế nông nghiệp thời Lê sơ) cùng 2 tác phẩm viết chung (các cuốn “Lịch sử chế độ phong kiến Việt Nam – Tập III” và “Khởi nghĩa Lam Sơn và phong trào giải phóng đất nước vào thế kỷ XV”) được dùng làm tài liệu tham khảo để biên soạn bộ sách trên. Thế mà nay, ông ta lại nói ngược lại. Thái độ không nhất quán trong khoa học ấy chỉ có thể gọi là chủ nghĩa xét lại lịch sử, là một thứ “tự chuyển hóa”, “tự diễn biến” trong khoa học lịch sử, tất yếu sẽ dẫn đến "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" về chính trị. Đây là điều mà các thế lực thù địch và phản động mong muốn.

9 năm trước đây, khi theo dõi cuộc Hội thảo về chúa Nguyễn và nhà Nguyễn được tổ chức với quy mô lớn tại tỉnh Thanh Hoá, được báo chí tuyên truyền rầm rộ, nhiều người dân ở thành phố Hồ Chí Minh đã ngạc nhiên. Họ phát biểu: ''Những câu: ''Gia Long cõng rắn cắn gà nhà'', “Rước voi về giày mả tổ'', ''Phan - Lâm mãi quốc, triều đình khí dân”,...đâu phải đến thời bây giờ mới có và đâu phải chỉ lưu hành riêng ở miền Bắc. Nhớ khi còn ngồi trên ghế nhà trường tại thành phố này qua các bậc trung học và đại học, chúng tôi đã từng nghe các giáo sư dưới chế độ cũ khi bước lên bục, đều giảng như vậy cả. Thế nhưng không hiểu vì sao, hàng chục năm qua, một số người làm công tác nghiên cứu sử học ở miền Bắc lại tìm mọi cách để phản bác những câu nói đó ?”.

Giáo sư Trần Văn Giàu, một chiến sĩ cách mạng kiên trung, một nhà sử học lão thành, là bậc thầy của ông Phan Huy Lê, được cán bộ và nhân dân mến mộ, cũng đã giữ quan điểm đúng đắn trong việc đánh giá vương triều nhà Nguyễn. Chính vì lẽ ấy, giáo sư Trần Văn Giàu đã không đồng tình với tác giả cuốn tiểu thuyết lịch sử viết về Phan Thanh Giản bằng lối văn hư cấu tuỳ tiện, thoát ly hiện thực lịch sử... Giáo sư Trần Văn Giàu đã tạ thế, Phan Huy Lê và các môn đệ của ông ta như được “dọn vật cản”, đã lấn thêm những bước mới.

Vào tháng 7 năm 2016, khi Cục Xuất bản, Bộ Thông tin và truyền thong đề nghị ông Nguyễn Đình Đầu, tác giả cuốn “Trương Vĩnh Ký – Nỗi oan thế kỷ” sửa lại tên cuốn sách này và một số đoạn viết cho trung thực, khách quan thì ông này kiên quyết khước từ. Những đoạn viết không trung thực, không khách quan về Trương Vĩnh Ký chính là việc tác giả đã đánh lộn sòng công và tội của Trương Vĩnh Ký, biến những hành vi đi ngược lại quyền lợi dân tộc của Trương Vĩnh Ký thành công lao. Kết quả là cuốn sách không được phép phát hành. Thế nhưng ông Phan Huy Lê vẫn lớn tiếng bênh vực cho cuốn sách này qua lời giới thiệu của mình.

Về cuốn sách nói trên, tạp chí mạng “Tôn giáo và dân tộc” đã thẳng thừng đặt câu hỏi: “Trương Vĩnh Ký phản bội Tổ quốc, sao gọi là nỗi oan thế kỷ ?” Với nhiều tài liệu, chứng cứ xác đáng được dẫn ra, tác giả Bùi Kha đã vạch rõ: “Với những chứng cớ quá rõ ràng qua các văn thư do chính Trương Vĩnh Ký và các viên chức cao cấp thực dân Pháp viết, chúng ta có thể kết luận dứt khoát rằng Trương Vĩnh Ký là một người phản bội Tổ quốc. Ông không có một mảy may công lao nào đối với dân tộc, ngược lại, ông hoàn toàn là kẻ có tội. Từ những ý đồ và hành động chính trị, cho đến các công trình mang tính văn hóa nói chung của họ Trương, tất cả chỉ xoáy vào một mục đích duy nhất là phục vụ cho chính sách của thực dân Pháp để nô lệ hóa và đồng hóa dân tộc ta.”

Vào tháng 10 năm 2009, trên tạp chí “Xưa và Nay”, ông Phan Huy Lê còn phủ nhận sự kiện liệt sĩ Lê Văn Tám tẩm xăng vào thân mình để đốt kho xăng Thị Nghè của thực dân Pháp. Chứng cứ duy nhất mà ông ta bảo rằng mình có là lời dặn của giáo sư Trần Huy Liệu nhưng ông ta lại không đưa ra được một bằng chứng xác thực nào. Thiết nghĩ, việc ông Phan Huy Lê dẫn ra lời dặn ấy chẳng khác gì Trương Huy San “nhét chữ vào miệng” một anh chàng Hàn Quốc nào đó bảo rằng: “Tao không nghĩ là chúng mày đã đánh đuổi hai đế quốc lớn mà chúng mày đã đánh đuổi hai nền văn minh lớn của thế giới” để rồi từ đó, biện hộ cho những lập luận sai lầm của mình.

Một trong những sai lầm trong đánh giá của ông Phan Huy Lê về quá trình nghiên cứu lịch sử Việt Nam từ năm 1954 đến nay là ông ta cho rằng có “Quan điểm chính thống”. Đây là một sự bịa đặt. Bởi đối với khoa học thì không bao giờ có cái gọi là “quan điểm chính thống” và “quan điểm không chính thống”. Đảng Cộng sản Việt Nam không bao giờ đặt vấn đề “quan điểm chính thống” đối với khoa học trong tất cả các văn kiện của mình. Quan điểm của Đảng Cộng Sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh về sử học thống nhất với nguyên tắc chép sử vốn có từ xưa là:

1) “Có gì thì viết nấy – không có thì không viết”.
2) “Thiếu thì viết thêm cho đủ - không viết thừa”
3) “Sai thì viết lại cho đúng – không bịa đặt”.
4) “Viết sử phải khách quan, có minh chứng – không viết lung tung”.
5) “Bình luận, đánh giá lịch sử phải có căn cứ xác đáng – không phán xét bừa bãi”.

Mặc dù ông Phan Huy Lê là một trong những người đấu tranh đến cùng để giữ lại môn Lịch sử là một môn học độc lập trong các chương trình dạy học phổ thong; nhưng càng ngày, càng lộ rõ rằng ông ấy muốn giữ lại lịch sử nào. Với cái mạch tư duy kiểu như của ông Phan Huy Lê và một số người muốn xét lại lịch sử hay nói đúng hơn là lật đổ lịch sử, người ta sẽ công nhận việc thực dân Pháp xâm lược Việt Nam là chuyện đương nhiên đúng đắn, sẽ công nhân việc đế quốc Mỹ xâm lược Việt Nam là chuyện đương nhiên đúng dắn, sẽ công nhận việc chia cắt Miền Bắc, Miền Nam sau Hiệp định ngừng bắn Geneve là chuyện tất - lẽ - dĩ - ngẫu. Và sau đó, sẽ là việc thừa nhận chính quyền ngụy Sài Gòn là hợp pháp; sẽ là phủ nhận toàn bộ hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Từ đó, dẫn đến việc phủ nhận chế độ chính trị hiện nay ở Việt Nam, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Những lập luận của ông Phan Huy Lê sẽ được bọn phản động sử dụng để biện hộ cho luận điệu của tay văn sĩ bồi bút Trương Huy San (tức Huy Đức, tức San Hô) trong cái gọi là tác phẩm "Bên thắng cuộc" của anh ta. Là một nhà khoa học, ông Phan Huy Lê có cảm thấy mình có trách nhiệm gì với dân tộc, với đất nước không khi ông tung ra một vấn đề rất hệ trọng mà lại có lối nói nước đôi, không nhất quán như thế ?

Nếu những vấn đề trên đây không được giải quyết rốt ráo, sẽ dẫn đến sự rối loạn về nhận thức trong xã hội. Thật vậy ! Trong việc đánh giá vương triều nhà Nguyễn, hàng chục triệu nhân dân ta - nhất là một khối lượng rất lớn học sinh, sinh viên, nghiên cứu sinh đang ngồi học tập và viết luận án khoa học trên ghế nhà trường sẽ nghe và viết theo quan điểm của ai ? Nghe và viết theo sự chỉ dẫn của tư tưởng Hồ Chí Minh, theo quan điểm sử học của Đảng ta, hay nghe và viết theo quan điểm của một số nhà nghiên cứu lịch sử đã và đang được công khai quảng bá trên các phương tiện thông tin đại chúng, trong buổi thông tin khoa học do Ban Tuyên giáo trung ương vừa tổ chức, trong cuộc hội thảo năm 2008 tại tỉnh Thanh Hoá và trong những cuộc hội thảo trước đó.

Chúng ta đặc biệt quan tâm đến chủ trương của Hội Khoa học lịch sử về việc gấp rút tiến hành chỉnh sửa sách giáo khoa phổ thông về sử học và chuẩn bị biên soạn bộ Quốc sử mới, như báo chí đã nhất loạt đưa tin. Đây là nhiệm vụ cực kỳ hệ trọng. Chúng ta hoàn toàn không yên tâm nếu như nhiệm vụ này được giao trọn gói cho những người đã từng đi chệch chủ nghĩa Mác Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh về sử học và đã nặng lời công kích “Phương pháp luận sử học mác-xít là ấu trĩ, giáo điều, công thức''. Vậy thì thử hỏi, nếu giao cho họ chỉnh sửa sách giáo khoa sử học và biên soạn bộ Quốc sử của nước nhà, họ sẽ đứng trên quan điểm lập trường nào và theo phương pháp luận sử học của ai ? Điều đó chắc chắn sẽ gây ra cho chúng ta những tổn thất không nhỏ trong lĩnh vực công tác giáo dục, cũng như trên địa hạt tư tưởng.

Sử học là một trong những lĩnh vực hoạt động hết sức nhạy cảm và có tầm quan trọng sống còn trên mặt trận tư tưởng. Nếu chúng ta không quan tâm chăm lo củng cố sự vững mạnh của ngành sử học kể cả trên ba mặt: về chính trị, về tư tưởng và về tổ chức, ắt sẽ dẫn đến những hậu quả khó lường. Tôi xin nhắc lại một lần nữa rằng một trong những nguyên nhân làm cho Liên Xô và khối xã hội chủ nghĩa Đông Âu sụp đổ là những nhà lãnh đạo các Đảng Cộng sản và Công nhân cầm quyền ở những nước đó đã mất cảnh giác, đã bị tên gián điệp Aleksandre Yakovlev, Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô thao túng, đã để cho chủ nghĩa xét lại lịch sử hoành hành. Kết quả là chế độ xã hội chủ nghĩa ở những nước đó bị lật đổ trước hết là về lịch sử và sau đó là về chính trị.

Linh mục Nguyễn Đình Thục lại nói chứng dối


VỤ CÔNG AN VÀO NHÀ THỜ, CÓ THỂ CŨNG HỎI TẠI SAO?


Theo thông tin từ nhiều nguồn, tối ngày 25/2/2017 có một chú Công an nhỏ bị bà con giáo dân xứ Nhân Thọ (Quảng Bình) bắt lại sau cú vùng vằng thoát thân bất thành. Căn cứ giấy tờ tùy thân bị người dân lột thì cậu này tên là Nguyễn Văn Đức, sinh năm 1994, nghĩa là so với tuổi đời thì cậu ấy còn quá thiếu kinh nghiệm để làm Công an lão luyện và tinh đời. 

Một số hình ảnh về cậu Công an bị giáo dân bắt: 
Điều đáng nói là sau khi thông tin này được đăng tải không ít người đã đặt câu hỏi tại sao cậu Công an này lại vào nhà thờ một cách lén lút và dẫn tới việc bị giáo dân đi lễ giữ lại?

Trả lời cho câu hỏi này, xin được có mấy nhời ngắn gọn như sau: 

Thứ nhất, có ai ngăn cấm một cán bộ Công an thể hiện đức tin với một tôn giáo mà cụ thể là đạo Công giáo không? Câu trả lời là không? 

Với một người bình thường thì họ có thể dễ dàng đến và trình bày với vị Linh mục quản xứ hay mấy ông, mấy bà trong Hội đồng mục vụ để có thể đường đường, chính chính dự một buổi lễ mà không ai dám động vào. Nhưng, cái khó của cậu Công an bị bắt này chính là nghề nghiệp cậu ta đang mang trên mình nên rất khó để cậu ta được chấp nhận. Vậy nên, ở khía cạnh thứ nhất này có thể cậu ta vào nhà thờ có vì cậu ta yêu mến tôn giáo này; còn nếu tại sao cậu ta phải làm lén lút thì xin thưa chính các vị, những người có đạo với những mặc cảm đã được định hình đã khiến những người yêu mến tôn giáo của mình phải hành động một cách bất đắc dĩ đến thế. 

Thứ hai, cứ đồng ý rằng, Cậu công an này có mặt trong nhà thờ để gắn với một nhiệm vụ được giao thì Công an vào nhà thờ cũng là chuyện dễ hiểu. Ai cũng biết, tội phạm và những kẻ xấu chúng không bao giờ chường mặt ra, lộ diện ra để cơ quan chức năng bắt, xử lý. Một quy luật thông thường, có tính phổ biến là chúng thường lợi dụng những đám đông, mà càng đông càng tốt để thực hiện hành vi vi phạm pháp luật. Cho nên, việc Công an "mật phục", không công khai danh tính khi xuất hiện tại một chốn đông người nào đó là điều hoàn toàn dễ hiểu! Cho nên, với lập luận này thì chỉ những ai không hiểu hoặc cố tình không hiểu quy luật hoạt động của tội phạm mới tự đặt ra những câu hỏi có tính nghi hoặc giàu động cơ đến thế! 

Thứ ba, có một suy nghĩ mà những người đặt ra câu hỏi "Công an vào nhà thờ làm gì??" hướng đến chính là việc họ xuất hiện để lén lút nghe ngóng những thông tin có tính nội bộ của giáo hội để tấn công hoặc làm ảnh hưởng, tổn hại đến nội bộ giáo hội. Hay nói cách khác, mục đích xuất hiện của Công an trong trường hợp này là xấu, là thiếu trong sáng!

Tuy nhiên, nếu chúng ta đặt ngược lại vấn đề thì mới biết rằng, đó là suy nghĩ của những kẻ "có tật giật mình", những kẻ đang sống trong tối và luôn bị ám ảnh bởi ánh sáng, công lý! 

Cũng giống như những thực thể xã hội đang tồn tại khác, tôn giáo nói chung, đạo Công giáo nói riêng đang trở thành một nơi bị lợi dụng nhiều nhất. Những câu chuyện tuần hành, biểu tình hay tụ tập đông người gây rối an ninh trật tự xảy ra thời gian gần đây mà điển hình hơn cả là vụ việc hôm 14/2/207 vừa qua tại Nghệ An do Linh mục Nguyễn Đình Thục và giáo dân xứ Song Ngọc gây ra! 

Việc bị lợi dụng để thực hiện những mưu đồ chống đối hay để vi phạm pháp luật khiến tôn giáo này trở thành một mục tiêu được Công an chú ý nhằm để làm sạch, chống lại những điều sắp sửa làm biến tướng tôn giáo này! 

An Chiến

BÀN VỀ TUYÊN BỐ CHUNG CỦA CÁI GỌI LÀ XÃ HỘI DÂN SỰ ĐỘC LẬP VIỆT NAM GỬI EU

Hoa đất

Các đối tượng chống đối núp bóng tổ chức xã hội dân sự

Ngày 23/2, một số trang mạng RFA, BBC rầm rộ đưa tin: đại diện của 11 cái gọi xã hội dân sự độc lập đã gặp gỡ phái đoàn dân biểu của Nghị viện châu Âu trong chuyến làm việc của Nghị viện để tìm hiểu về tình hình nhân quyền Việt Nam, trước khi có thể phê chuẩn Hiệp định Thương mại Tự do EU-Việt Nam. Trong đó, 11 tổ chức này đã thống nhất đưa ra một bản tuyên bố chung. Tuyên bố gồm có 30 điều khoản đánh giá và 4 kiến nghị đánh giá về nhân quyền ở Việt Nam trong vòng 5 năm qua.



Bản tuyên bố nêu rõ những biện pháp mà chính quyền dùng để trấn áp tự do ngôn luận và báo chí ở Việt Nam: 

1. Duy trì hệ thống thẻ nhà báo do nhà nước cấp phát, để không công nhận nhà báo độc lập, từ đây mở đường cho việc hạn chế quyền tiếp cận thông tin, thậm chí đánh đập, hành hung người làm báo; 2. Duy trì hệ thống cơ quan tuyên giáo các cấp từ trung ương tới địa phương để kiểm soát chặt chẽ nội dung của báo chí; 3. Phát triển đội ngũ dư luận viên để công khai tấn công vào tự do ngôn luận, mạ lị, bôi nhọ các tiếng nói phản biện, song song với ca ngợi chính sách của nhà nước…

Trước hết, chúng ta có thể thấy rằng, 11 tổ chức, trong đó có Con Đường Việt Nam, Green Trees, Nhật Ký Yêu Nước, Hội Nhà báo Độc lập… không phải là các tổ chức xã hội dân sự. 

Tổ chức “xã hội dân sự” (Civil Society Organizations - CSO) là những tổ chức được thành lập, hoạt động theo nguyện tắc tự nguyện, tự quản, tự chủ về tài chính, tự chịu trách nhiệm trước pháp luật; không nằm trong hệ thống bộ máy Nhà nước; hoạt động không vì mục đích lợi nhuận và không có mục đích giành chính quyền. “Không có mục đích giành chính quyền” là đặc trưng để phân biệt tổ chức xã hội dân sự với các đảng chính trị. Khi các tổ chức xã hội dân sự trong quá trình hoạt động có mục đích cạnh tranh quyền lực Nhà nước thì có nghĩa là nó đã chuyển hóa thành các đảng chính trị và thuộc khu vực “xã hội chính trị”, không thuộc khu vực “xã hội dân sự” và không được coi là tổ chức xã hội dân sự.

Trong khi đó, tập hợp của các tổ chức như Con đường Việt Nam, Nhật ký yêu nước, Hội Nhà báo độc lập… chỉ là ô hợp của các đối tượng chống đối Đảng, Nhà nước (Lê Công Định, Phạm Đoan Trang, Nguyễn Tường Thụy...). Các tổ chức này đều nhận sự chỉ đạo, hậu thuẫn từ bên ngoài, và mục đích cao nhất của chúng hướng đến là lật đổ chế độ chính trị ở Việt Nam. Như vậy, các tổ chức này chỉ mang danh xã hội dân sự để phục vụ cho các hoạt động chính trị. Vì vậy, các tuyên bố của chúng chẳng có chút giá trị về mặt pháp lý nếu không nói là vô nghĩa. Nó chỉ là hành động tiếp tay cho các thế lực bên ngoài, sử dụng mặt hàng “dân chủ, nhân quyền” nhằm can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam mà thôi.

Tiếp đến, bản tuyên bố lên án chế độ duy trì, quản lý hệ thống báo chí và tuyên giáo. Báo chí mang tính giai cấp và bất kỳ Nhà nước nào đều lấy báo chí làm công cụ để thực hiện chính sách đối nội, đối ngoại của mình. . Báo chí là công cụ của giai cấp thống trị, của chính Đảng cầm quyền, do đó báo chí phải phục vụ, bảo vệ cho lợi ích của giai cấp thống trị, chính đảng cầm quyền. Vì vậy, không thể có tự do báo chí một cách tuyệt đối.

Lý do các đối tượng luôn rêu rao rằng, ở Việt Nam không có tự do báo chí, không có tự do ngôn luận là do chế độ độc Đảng? Nhưng sự thật thì chúng căn cứ vào việc một số đối tượng núp dưới danh nghĩa hoạt động báo chí vi phạm pháp luật Việt Nam, bị Nhà nước Việt Nam xử lý để vu cáo Việt Nam đàn áp những người bất đồng chính kiến, bóp nghẹt tự do dân chủ, tự do ngôn luận. Hay, ở Việt Nam không cho phép báo chí tư nhân hoạt động để cho rằng Việt Nam không có tự do báo chí.


Đấy là những luận điệu hết sức phi lý và sai lầm!

Chưa dừng lại ở đó, trong bản Tuyên bố này còn đưa ra những kiến nghị hết sức ngạo mạn:

- Hiệp định Thương mại Tự do EU-Việt Nam phải có những điều khoản về nhân quyền, được xác định rõ ràng và có tính ràng buộc;

- Ủy ban châu Âu phải tiến hành báo cáo đánh giá tác động nhân quyền, song song với Hiệp định;

- Sau khi Hiệp định được phê chuẩn, Ủy ban châu Âu phải xem xét các biện pháp thích hợp để đảm bảo rằng Chính phủ Việt Nam tuân thủ các cam kết và nghĩa vụ nhân quyền của mình;

- Phải có cơ chế kiểm định, đánh giá về nhân quyền; cơ chế này phải khuyến khích và tạo điều kiện cho khối xã hội dân sự độc lập tham gia.

Cần khẳng định lại rằng, việc phái đoàn dân biểu Nghị viện Châu Âu gặp gỡ các đối tượng chống đối trong nước để thánh phán về “nhân quyền” ở Việt Nam là điều hết sức phi lý. Bởi mục đích của cuộc gặp gỡ này không nằm ngoài việc tìm kiếm một chút “lợi ích” từ việc Việt Nam ký kết Hiệp định thương mại tự do Việt Nam – EU (EVFTA). Bản chất của các đối tượng ở đây muốn gắn vấn đề nhân quyền trong việc thực thi các cam kết của EVFTA, từ đấy can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam.

EVFTA là hiệp định mới giữa Việt Nam và 28 nước thành viên EU. Sau khi Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP) bị tổng thống Mỹ Donal Trump bãi bỏ, EVFTA được xem là kênh bấu víu cuối cùng của các đối tượng trong nước đang sử dụng chiêu bài “Nhân quyền” để chống phá chế độ. Còn nhớ, trong quá trình đàm phán TPP, vấn đề “nhân quyền” được giới “dân chủ” trong nước chờ đợi sẽ là vật cản đường để Mỹ lấy cớ để gây sức ép với Việt Nam, từ đấy hậu thuẫn cho các hoạt động chống phá từ bên trong. Điều này không phải là không có cơ sở khi chính trợ lý ngoại trưởng Hoa Kỳ phụ trách về vấn đề Dân chủ, Nhân quyền và Lao động của Mỹ Tom Malinowski nói rằng Việt Nam sẽ phải thay đổi về nhân quyền trước khi có thể gia nhập Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương TPP.

Nhưng nay TPP đã phá sản, sự kỳ vọng của các đối tượng dành cho EVFTA là rất lớn. Vì vậy, chúng liên tiếp bắn đi những phát súng liên thanh khiến dư luận không thể phân biệt đúng – sai, phải – trái, như: Hiệp định Thương mại Tự do EU-Việt Nam phải có những điều khoản về nhân quyền, EU phải báo cáo đánh giá tác động nhân quyền, Phải có cơ chế kiểm định, đánh giá về nhân quyền; cơ chế này phải khuyến khích và tạo điều kiện cho khối xã hội dân sự độc lập tham gia…

Bản chất phá hoại nếu không nói là “cõng rắn cắn gà nhà” của các đối tượng đã lộ rõ. Nếu thật sự công tâm vì sự phát triển của đất nước, chúng nên tìm hiểu các điều khoản có lợi cho Việt Nam trong quá trình ký kết EVFTA. Nhưng các tổ chức này lại cố tình tiếp tay cho các đối tượng bên ngoài sử dụng mặt hàng “dân chủ, nhân quyền” để can thiệp và hiệp định, từ đấy gây tổn hại đến lợi ích quốc gia, dân tộc.

Sự thật thì nội dung EVFTA đã được ký kết và chờ thời điểm có hiệu lực (2018). Nhưng đọc qua các cam kết của Việt Nam và EU chẳng thấy có bóng dáng của một chút vấn đề “nhân quyền” nào cả. Hình như các đối tượng đang cố ảo tưởng về sức mạnh của vấn đề “nhân quyền” bởi nó hết sức mơ hồ và không có căn cứ cơ sở.

Mặt khác, chúng kỳ vọng nếu EVFTA được thông qua thì cũng đồng nghĩa việc thành lập các hội đoàn độc lập (gắn sự ràng buộc trong quát trình thực thi hiệp định) - tiền thân của xã hội dân sự theo tiêu chí phương Tây sẽ được hình thành. Đây là điều kiện để tập hợp lực lượng, từng bước xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước. Nếu có các cơ chế kiểm định, đánh giá nhân quyền như ý đồ của các đối tượng, thì điều này sẽ kích thích, cỗ vũ cho các hoạt động chống đối từ bên trong.

Thiết nghĩ, âm mưu của các đối tượng thông qua bản Tuyên bố đã rõ. Cần thiết phải vạch mặt bản chất "cõng rắn cắn gà nhà", "bán nước hại dân" của cái gọi là các tổ chức xã hội dân sự Việt Nam.

2017/02/26

TỔ CHỨC ÂN XÁ QUỐC TẾ LẠI XÍA MŨI VÀO CHUYỆN CỦA VIỆT NAM

Gió Lạ 


Tiếp nối năm 2016, năm 2017 l tiếp tục là một năm ác mộng với giới rận chủ khi hàng loạt những con rận cộm cán, to mồm nhất đều bị bắt. Đây là những sự trừng phạt thích đáng cho những kẻ phản quốc khi chúng đang tận hưởng cuộc sống hòa bình ngay trên đất nước của mình. Nguyễn Văn Oai, Trần Thị Nga và Nguyễn Văn Hóa là ba con rận mới nhất chui rọ. Và tất nhiên lũ rận sẽ không để im chuyện này mà kịch liệt gào để đòi cái gọi là “công bằng, tự do” cho đồng bọn của mình. Những trang lều báo kền kền của chúng tiếp tục vai trò là công cụ để cho lũ bu càng sủa lấy sủa để, đồng thời, chúng còn tận dụng cả sự ủng hộ của những tổ chức phản động núp bóng tổ chức phi chính phủ, mà một trong số đó là “tổ chức ân xá quốc tế”.
 TỔ CHỨC ÂN XÁ QUỐC TẾ LẠI XÍA MŨI VÀO CHUYỆN CỦA VIỆT NAM
Biểu tượng của tổ chức ân xá quốc tế
Tổ chức Ân xá quốc tế được thành lập năm 1961 bởi một luật sư người Anh và có trụ sở chính tại London. Ngay từ khi thành lập, tổ chức này đã tự huyễn hoặc mình và những người ủng hộ về “một tổ chức phi chính phủ quốc tế, đặt ra mục tiêu bảo vệ tất cả quyền con người đã được nêu ra trong bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và các chuẩn mực quốc tế khác.” Với một trong những mục đích của mình là giải thoát tù nhân lương tâm, có thể thấy được Tổ chức này tuy dưới danh nghĩa là một tổ chức phi chính phủ, không liên quan đến các vấn đề chính trị nhưng thực chất lại đang có hoạt động can thiệp vào các vấn đề chính trị nội bộ của các nước mà Việt Nam là một trong số đó. Thuật ngữ: “Tù nhân lương tâm” ở Việt Nam không xuất hiện mà đó chỉ là cách tự xưng của những đối tượng bị bắt vì có hành vi vi phạm pháp luật, chống lại chính quyền nhân dân. Do vậy, cái mà Tổ chức này đang đấu tranh chẳng qua là những điều phi lý và trái pháp luật. Và chính những quốc gia tại Liên Hợp Quốc cũng không công nhận tính pháp lý của tổ chức này.

Những ngày vừa qua, tổ chức này đã lên tiếng bày tỏ quan ngại cho các “nhà hoạt động” tại Việt Nam, bao gồm Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Oai và Nguyễn Văn Hóa. Họ ngay lập tức xuyên tạc: “những nhà hoạt động trên đang bị biệt giam và có nguy cơ bị tra tấn, phân biệt đối xử”.

Là một tổ chức được thành lập bởi một luật sư, hoạt động bằng các biện pháp khác nhau mà biện pháp đấu tranh truyền thông là chủ yếu, có thể thấy Tổ chức Ân xá quốc tế đang mắc sai lầm rất lớn. Thứ nhất, các đối tượng trên là những đối tượng có những hoạt động phạm pháp, vi phạm hiến pháp, vi phạm luật pháp Việt Nam. Những bộ luật này đã được thông qua bởi Quốc hội, có sự đồng thuận của người dân. Trong khi đó, họ bị kết án khi có những bằng chứng rõ ràng cho hoạt động phạm tội của họ, thậm chí có người còn bị bắt quả tang khi đang thực hiện hành vi. Vậy đâu là lời biện hộ để có thể gọi họ là những “nhà hoạt động” hay “tù nhân lương tâm”. Thứ hai, nếu cho rằng những kẻ trên đang bị biệt giam hoặc bị tra tấn, it nhất Tổ chức Ân xá quốc tế phải có bằng chứng rõ ràng. Đằng này, không có lấy một bức ảnh, một đoạn ghi âm, thì liệu có ai tin được những lời họ nói không. Trong khi đó, lịch sử hoạt động của lũ rận chủ đã chỉ ra rằng, những con rận trong và sau khi ra tù đều “tăng cân”. Phải chăng đây là một biện pháp tra tấn mới của nhà cầm quyền Việt Nam?

Chung quy lại, đây chẳng qua là một chiêu bài chọc gậy bánh xe, chĩa mũi vào chuyện nội bộ của Việt Nam của cái gọi là Tổ chức Ân xá quốc tế. Xem ra, họ cũng chỉ là những con rận to kềnh mà thôi.