2016/12/06

PHÓ TỔNG BIÊN TẬP BÁO THANH NIÊN BỊ THU THẺ NHÀ BÁO

BỘ TRƯỞNG BỘ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TRƯƠNG MINH TUẤN ĐÃ KÝ QUYẾT ĐỊNH THU HỒI THẺ NHÀ BÁO ĐỐI VỚI ÔNG ĐẶNG NGỌC HOA (ĐẶNG VIỆT HOA), PHÓ TỔNG BIÊN TẬP BÁO THANH NIÊN.



Cụ thể, theo Quyết định số 2184/QĐ-BTTTT được ký ngày 5/12, ông Đặng Ngọc Hoa bị thu thẻ nhà báo vì đã bị xử lý kỷ luật cảnh cáo.

Cùng ngày, tại Quyết định số 2185/QĐ-BTTTT, Bộ Trưởng Trương Minh Tuấn cũng quyết định thu Thẻ nhà báo số hiệu IBT01627 của ông Võ Văn Khối.
Lý do ông Khối đã bị xử lý kỷ luật cách chức Ủy viên Ban Biên tập, Tổng Thư ký tòa soạn Báo in Báo Thanh niên tiếng Việt.
Báo Thanh niên có trách nhiệm thu hồi thẻ nhà báo của hai người trên và gửi về Cục Báo chí trước ngày 18/12 tới.
VTC News

TRƯƠNG DUY NHẤT LẠI TIẾP BƯỚC NHỮNG SAI LẦM

Cuộc sống trên các trang báo điện tử bây giờ có thể nói là một thời kì hoàng kim bởi không chỉ đưa những sự thật đến với bạn đọc mà dường như nó còn có thể phù phép biến những tin tức xuyên tạc, méo mó… thành những tin làm nhiều người lầm tưởng đó là sự thật. Và trong thời gian gần đây nhất là sự lùm xùm xung quanh bài viết của Trương Duy Nhất trên Blog của mình với tiêu đề: “Những cơn lên đồng mang tên “tử tế””. Bài viết gây nhiều bức xúc và những phản ứng trái chiều.
Là một nhà báo có tài, có thâm niên trong lĩnh vực báo chí, Trương Duy Nhất đã từng công tác 8 năm tại báo Công an Quảng Nam (nay là báo Công an thành phố Đà Nẵng) giữ nhiều chức vụ và vai trò khác nhau nhưng dường như nghiệp báo chí không thỏa mãn được nhu cầu của bản thân và cuối cùng y đã rời sự nghiệp báo chí vào năm 2011 và từ đó mở ra Blog của riêng mình qua đó thể hiện các “chính kiến” lệch lạc của y mà đó là thời điểm y nối tiếp những sai lầm cho tới hôm nay. Và cái gì cũng có cái giá của nó sau hàng loạt những “chính kiến” ngông cuồng, xuyên tạc, phản động y đã từng vướng vào vòng lao lý, đã ngồi tù vì những hành vi lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân (theo Điều 258 Bộ Luật Hình sự nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam).
Quay lại vấn đề gần đây nhất đó là bài viết “Những cơn lên đồng mang tên “tử tế” y đã không ngần ngại suy xét về vấn đề mà đưa ra nhận định hết sức ngông cuồng như sau: “Chuyện nghỉ hưu, vô chùa làm việc “tử tế” của cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tưởng đã hề cực đỉnh. Không dè, cái “khát vọng tử tế” ấy đã lây nhiễm sang cả giới trẻ. Hôm qua, nhiều thành phố lớn như Hà Nội, Vinh, Đà Nẵng, Sài Gòn chứng kiến cơn lên đồng nhảy múa của (mô Phật!) hơn một vạn đoàn viên thanh niên cả nước. Những cơn lên đồng mang tên “tử tế”. Cả vị Phó Thủ tướng trẻ Vũ Đức Đam cũng hòa cùng vũ điệu lên đồng… tử tế này”.

                 Đây mới chính là kẻ không tử tế

Qua đoạn viết này thôi khiến chúng ta suy ngẫm liệu Thủ tướng hay các bạn thanh niên vào chùa hay nhảy múa đó là quyền của mỗi cá nhân chứ, việc này đều là quyền chính đáng của mỗi người cớ sao việc này lại bị phỉ báng dưới ngòi bút của y. Có lẽ khái niệm “người tử tế” của Trương Duy Nhất là không được vào chùa, không được nhảy múa chăng? Thanh niên trẻ nhảy múa với nhiều mục đích cao đẹp đằng sau đó như sự thu hút cộng đồng để cùng chung tay làm điều tốt đẹp cho xã hội, gây quỹ từ thiện vậy tại sao y lại có những hành động viết lách mang tính trêu nhạo và sặc mùi phản động như vậy? Từ những bài viết đầu y đã gây thiện cảm cho bạn đọc khi tạo được cho bạn đọc niềm tin vào cái gọi là cái nhìn khác người, cái mà mọi người không ai dám nói, nhưng nó đã mau chóng kiến bạn đọc nhận ra càng ngày y càng ngông cuồng, loạn ngôn chứ không phải là “cái nhìn khác người” mà bạn đọc mong đợi. Sự việc dường như đã thể hiện sự quan ngại của nó khi y chính thức công khai các bài viết phản động một cách rõ rệt, Nhất đi chê bai các vị Lãnh tụ, chống đối lại với quan điểm của Đảng và Nhà nước ta, tung hô những kẻ có tội với dân tộc ta.
Qua các phân tích trên có lẽ kiến chúng ta phải có những suy ngẫm “đã đến lúc nên dừng các hành động báo mạng ngỗ ngược của con người này”. Việc tử tế được mỗi người thể hiện bằng nhiều cách khác nhau hướng tới sự đóng góp cho cộng đồng, xã hội ngày một tích cực hơn. Còn về bài viết trên Blog của Trương Duy Nhất có lẽ đến một lúc nào đó y phải sống trong ân hận do những gì hắn đã nói, đã gây ra cũng như những hành động xấu của y đối với Nhà nước, đồng bào, nhân dân ta. Và hơn thế nữa qua bài viết này cũng là lời cảnh tỉnh đối với các thể loại tự do báo chí hay thậm chí có thể nói là “loạn ngôn” của các phần tử như Trương Duy Nhất nếu không có sự an năn hối cải nhất định pháp luật sẽ không bỏ qua cho bất cứ trường hợp nào./.

          Cướp biển

THẤY GÌ TỪ ĐỢT KỈ LUẬT CÁN BỘ CỦA ĐẢNG

NHÀ “ĐỘC TÀI” FIDEL ĐÃ LÀM GÌ CHO ĐẤT NƯỚC CU BA

PHẠM ĐOAN TRANG - CÀNG MỞ MỒM CÀNG HÈN HẠ

Viện nghiên cứu phát triển (IDS): Tổ chức khoa học hay chính trị?

Đình Làng



Một số gương mặt trong số này (Nguyễn Quang A, Nguyên Ngọc, Phạm Chi Lan, Nguyễn Trung, Tương Lai, Chu Hảo) đã nổi đình nổi đám trên sàn giao dịch "dân chủ- Nhân quyền"

Cả trên giấy tờ lẫn trước dư luận, các cựu lãnh đạo của Viện Nghiên cứu Phát triển IDS luôn tự tuyên bố rằng tổ chức này là một tổ chức khoa học công nghệ, đăng ký pháp nhân trên cơ sở Luật Khoa học – Công nghệ Việt Nam, và hoạt động tư vấn dựa trên cơ sở nghiên cứu khoa học. Nhưng đó có phải là sự thật không? Không chắc.

Trong thực tế, viện IDS có rất ít đặc điểm của một tổ chức khoa học. Trong khi đó nó lại có thừa đặc điểm của một tổ chức chính trị mạo danh. Thực tế đó thể hiện rõ ràng qua những bằng chứng này:

-Từ khi sáng lập đến khi giải thể, viện IDS chưa từng đưa ra được một công trình nghiên cứu khoa học nào.

-Dù viện IDS tuyên bố rằng họ hoạt động trong lĩnh vực nghiên cứu và tư vấn về phát triển cho các tổ chức có nhu cầu, hoạt động thực tế của viện lại hoàn toàn tập trung vào việc tổ chức sự kiện và trả lời phỏng vấn báo chí.

-Trong ba đề tài nghiên cứu mà viện IDS từng chọn, đề tài đầu tiên mang tên Cải cách Giáo dục và Y tế nhìn từ góc độ kinh tế học. Tuy vậy, trong số những thành viên viên viện tham gia “nghiên cứu” trong đề tài này, không ai có kiến thức chuyên môn về giáo dục và y tế. Như vậy, phải khẳng định rằng ngay từ đầu, các kết luận và tư vấn mà viện IDS đưa ra đã có tính phi khoa học.

-Ngay sau khi có tư cách pháp nhân, viện IDS đã làm việc với nhóm tác giả của nghiên cứu “Lựa chọn thành công: Bài học từ Đông Á và Đông Nam Á cho tương lai của Việt Nam” của trường John F. Kennedy School of Government, Đại học Harvard, Mỹ. Làm sao một tổ chức dân sự mới thành lập, không danh tiếng, thậm chí chưa làm ra một sản phẩm nào cho đời lại có thể liên kết với đại học Havard, trừ phi tổ chức đó được thành lập để làm vỏ bọc cho một kế hoạch chuyển đổi chính trị chung mà các thành viên viện và giới chức Mỹ đã thống nhất với nhau từ trước?

-Trong các hội thảo và phát ngôn trước truyền thông, viện IDS chưa bao giờ cảnh báo những nguy cơ mà kinh tế, văn hóa và xã hội Việt Nam phải đối mặt khi mở cửa. Thay vào đó, họ chỉ ca ngợi những phép màu của “kinh tế tự do”, và thúc giục người Việt gia nhập trật tự Mỹ mà không cần cân nhắc. Các thành viên của viện này, đặc biệt là Nguyễn Quang A, Phạm Chi Lan, Lê Đăng Doanh và Phạm Nguyên Trường, giống những tay chào hàng của trật tự Mỹ hơn là những người nghiên cứu khoa học có trách nhiệm và những nhân viên tư vấn công tâm.

-Ngày 14/09/2009, hội đồng viện IDS đã quyết định giải tán Viện để phản đối quyết định số 97/2009/QĐ-TTg, theo đó các tổ chức nghiên cứu khoa học có phản biện ngược với chính sách của Chính phủ thì không được công bố công khai. Để lý giải cho cuộc quyên sinh gây sóng gió của mình, họ tuyên bố rằng quyết định nêu trên của chính quyền khiến viện “không thể hoạt động theo đúng sứ mệnh”. Tuy nhiên, chính lời lý giải bất hợp lý này đã làm lộ rõ bản chất chính trị của viện. Vì nếu IDS thật sự là một tổ chức nghiên cứu và tư vấn khoa học như tuyên bố, họ hoàn toàn có thể tiếp tục cung cấp dịch vụ nêu trên cho những khách hàng của mình, và không công khai thành quả nghiên cứu với công chúng. Nếu hội đồng viện IDS cảm thấy viện bị “bức tử” vì quyết định này, thì phải khẳng định rằng viện được lập ra không phải để nghiên cứu và tư vấn, mà là để làm chính trị bằng cách dắt mũi truyền thông.

Ngoài ra, với cách thức hoạt động của mình, viện IDS hoàn toàn có thể giữ vai trò của một trung tâm mua bán thông tin nội bộ và vỏ bọc che giấu gián điệp kinh tế. Cũng cần lưu ý rằng viện IDS chỉ là một trong những vỏ bọc mà một nhóm lợi ích sử dụng để thao túng quá trình chuyển đổi kinh tế – chính trị thông qua dư luận và cộng đồng học thuật. Ngay cả khi viện này đã tự giải thể, những quân cờ của nhóm lợi ích đó vẫn tiếp tục hoạt động dưới những vỏ bọc mới mẻ hơn, hoặc chính thống hơn. Chẳng hạn, nhìn nhân sự liên quan, có thể liên tưởng ngay đến những tổ chức như Quỹ Phan Chu Trinh, Văn đoàn Độc lập và Diễn đàn Xã hội Dân sự.

Đã bao giờ bạn tự hỏi vì sao sau quyết định số 97/2009/QĐ-TTg, chỉ có viện IDS tuyên bố tự giải thể để ăn vạ ầm ĩ với dư luận, còn không ít NGO khác vẫn tiếp tục được thành lập, hoạt động nghiên cứu – tư vấn và làm ra sản phẩm thực cho xã hội từ đó đến nay? IDS không hề bị bức tử, nó chỉ giả chết để che giấu bản chất.

Qua những chiêu trò nhân danh, đánh bóng và ăn vạ để mua chuộc lòng người của tổ chức này, chúng ta có thể hiểu hơn về cách làm chính trị, mục đích và dự định của các cựu thành viên viện IDS. Đừng để họ đánh lừa bạn bằng vỏ bọc đáng thương hại. Dối gian vẫn là dối gian, dù nhân danh tiến bộ hay nấp dưới vỏ bọc trí thức. Dối gian giả danh trí thức thì càng phải lật tẩy.

Bài này sẽ được gửi đến ông Nguyễn Quang A, một cựu thành viên viện IDS, kèm theo lời đề nghị chuyển lời. Noi gương vụ thách thức của ông, giờ tôi thách ông Quang A công khai bài viết này trên Facebook của ông, rồi cùng các cựu thành viên khác của viện IDS hóa giải những nghi vấn mà tôi đặt ra trong bài viết. Nếu họ không hồi âm, tôi sẽ phải kết luận rằng những nghi vấn này là hợp lý, và họ thực sự là một nhóm lợi ích khoác vỏ bọc trí thức để làm chính trị.

2016/12/04

Vụ FB Phan Anh: TỪ TUYỆT VỜI SANG LỐ BỊCH CHỈ MỘT BƯỚC NGẮN

"Từ tuyệt vời sang lố bịch chỉ một bước ngắn" - Napoleon Bonaparte.


24 TỶ ĐI ĐÂU? MIỀN TRUNG ĐÃ BỚT ĐAU?

Vấn đề theo như Vietnamnet đưa tin đính chính giúp Phan Anh, là tình trạng người chủ tài khoản facebook bị lừa, đã dùng tên và mật khẩu của mình đăng nhập vào một trang web có giao diện giống facebook (thuật ngữ chuyên môn là phising).

1. Đây là khả năng có thể được xem là hiếm xảy ra với Phan Anh, một người đã dùng facebook khá lâu và mỗi ngày truy cập nhiều lần, tám chuyện lẫn block miệt mài. Cứ cho rằng chuyện này quả thật đã xảy ra thì việc Phan Anh bấm vào nút "Continue", làm theo hướng dẫn thì chỉ mất vài phút để khắc phục là xong. Tuy vậy, Phan Anh không làm mà đưa ra thông báo khác (như Vietnamet rao giúp).

2. Trước giờ phan anh dùng chế độ tiếng Việt, tự nhiên thông báo này bằng tiếng Anh thì quả là điều kỳ lạ nếu không muốn nói rằng, thông điệp trên là lấy của người khác chớ không hề xảy ra với phan anh.

3. Nếu tài khoản facebook bị "temporarity locked" (tạm thời khoá) thì KHÔNG CÓ AI CÓ THỂ TRUY CẬP VÀO WALL của tài khoản ấy cả, kể cả bạn bè và kể cả Phan Anh. Tuy nhiên, hình đăng trên tờ Thanh Niên lại có dòng thông điệp của Phan Anh, nói rằng "hiện chỉ ai kết bạn với Phan Anh mới có thể truy cập được" là chuyện hoàn toàn vô lý.

4. Nếu facebook của Phan Anh bị "tấn công bất thường" như Vietnamnet đưa tin thì có hai khả năng:

a. Account của Phan Anh bị xoá vĩnh viễn vì vi phạm trầm trọng điều khoản nào đó của facebook (do hàng loạt người report).

b. Account của Phan Anh bị chiếm đoạt, và người chiếm đoạt có thể tạm thời "deactivate" (tạm ngưng) hoặc mở ra. Xét với nội dung thông báo trên (về tình trạng phising) thì khả năng tài khoản của Phan Anh bị chiếm đoạt cao hơn là bị xoá.




Tuy nhiên, tình trạng hiện thời cho thấy account của Phan Anh bị khoá chớ không phải tạm ngưng.

Nói tóm lại, xét về mặt kỹ thuật thì thông tin được đăng trên tờ Vietnamnet là thông tin phản khoa học và phản kỹ thuật.


(Nguồn: Hoàng Ngọc Diêu).

LẠI CHUYỆN FACEBOOK CỦA MC PHAN ANH

Bài của dân kỹ thuật, khẳng định chuyện Phan Anh kêu bị giả mạo fb của anh là vớ vẩn.


Không thể nào có chuyện Facebook của Phan Anh bị khóa mà bạn bè vẫn có thể thấy nội dung, chủ Facebook có tác động gì không?

Mình không đề cập tới vấn đề đang được tranh cãi là việc từ thiện của bạn Phan Anh . Mình chỉ nói về vấn đề kỹ thuật trong việc Phan Anh nói bị tấn công tài khoản, bị khóa.

1. Một Profile Facebook Cá Nhân có thể bị Facebook hiển thị với một thông báo như hình (1) dưới đây nếu Facebook phát hiện tài khoản đó bị hành vi tấn công bất thường như mật khẩu tài khoản bị bruteforce, mật khẩu bị phát hiện là có trong 1 cơ sở dữ liệu của 1 bên thứ 3 bị hack trước đó ... Nhưng thông báo này như Phan Anh cung cấp hình trên fanpage (https://www.facebook.com/mcphananh/), sẽ không đồng thời "Khóa" tài khoản đó khỏi tầm nhìn đối với các user khác, nghĩa là chỉ chủ tài khoản nhìn thấy thông báo này, trong khi các user khác vẫn coi các bài viết public cũng như thông tin profile này như bình thường.

2. Khi thấy thông báo này thì chỉ việc bấm continue và đi qua 1 loạt các bước củng cố an ninh cho tài khoản là lại truy cập bình thường

3. Cái thông báo này nhiều người đã thấy vào năm ngoái lúc Facebook buộc hàng loạt tài khoản tại VN đi qua bước củng cố an ninh sau khi nhiều cơ sở dữ liệu mật khẩu bị lộ trước đó (của các trang khác không phải Facebook) bị công bố trên internet.

4. Mình chưa thấy tình trạng facebook profile bị block nào mà "chỉ bạn bè đọc được profile" còn lại người khác không thể đọc profile, không thể search được profile trên khung search. Đã bị block thì không ai thấy được profile đó hết bạn bè, bạn thân gì cũng vậy hết. Trừ khi phần Privacy của Profile bị "chủ động" thiết lập lại chỉ bạn bè có thể coi được, vui lòng xem hình (3) hoặc vô đọc trong phần Setting -> Privacy của tài khoản của bạn để rõ, mà chỉnh Privacy thì không phải là Facebook block tài khoản.


5. Trước giờ MC Phan Anh dùng chế độ Tiếng Việt nhưng trong lần up ảnh thông báo đầu tiên thì "Thông báo facebook" gửi MC Phan Anh được up lên lại là dùng Tiếng Anh. Đây quả là điều khó hiểu, trừ phi thông điệp này là của người khác.

6. Facebook Profile của Phan Anh là loại Facebook Verified Profile (coi hình (2)), thì dù là hacker đi report các kiểu, cũng không chết được, nên bỏ qua vụ Facebook block vì bị report (hay thuật ngữ các bạn trẻ hacker hay gọi là RIP Facebook acc ấy)

Tái bút: Theo em thì đây là một mũi tên mà bắn trúng đến vài cái đích:

Thứ nhất là để làm mờ đi phần nào đó những thông tin liên quan đến minh bạch trong đợt từ thiện vừa rồi.

Thứ hai là làm tăng lượng người theo dõi cho cái nick phụ là Phan Anh kia, và đẩy sự thu hút ra xa nick MC Phan Anh - nơi mà lượng inbox (tin nhắn quan trọng đang được lưu trữ).

Thứ ba là làm cho rất nhiều người nản và bỏ cuộc luôn và ngậm quả đắng.

Dự là nick kia sẽ hồi phục ngay sau khi trao được vài con bò và lại là những bài diễn thuyết than thẩn đau khổ. Ta đây là người gánh nặng trách nhiệm nhưng ta chỉ muốn một mình tự quyết.

Nguồn : Hitech- Vitalk

TÁC NGHIỆP THẾ NÀO ĐỂ KHÔNG BỊ ĐÁNH?

Trung Hoàng



Tạm gác chuyện tang lễ Chủ Tịch Fidel qua một bên, Các bạn nhà báo cơm nước xong xuôi chưa ? Ta vào việc cái cho nhanh nhỉ

Như các bạn biết qua vụ nước mắm vừa rồi Bộ 4T phải xử phạt và kỷ luật hơn 50 cơ quan truyền thông ta, một câu hỏi đc đặt ra ở đây là : báo chí ta đang vì lợi nhuận của cái ví họ hay vì lợi ích cốt lõi của đất nước ? Câu trả lời tôi dành cho các báo ?

Các bạn còn nhớ vụ anh Phóng Viên hăng hái và tràn đầy nhiệt huyết phi lên cầu Nhật Tân thách thức lực lượng hành pháp bị hình sự đấm cho vêu mõm , Và cả đám nhà báo đồng loạt bất hết công suất loa kêu ai oán vang vọng khắp năm châu bốn bể với tít báo : Nhà Báo chúng tôi cần được bảo vệ với tư cách người lương thiện

Tôi trả lời luôn: sẽ không bao giờ có cơ chế để bảo vệ các anh cả, nếu như các anh cứ tác nghiệp theo kiểu bố đời, và coi tác nghiệp báo chí là thi hành công vụ là iêu sách mất dạy là những thứ đòi hỏi mang tính truyền thông mà nhà báo và phóng viên các anh cho mình cái quyền thách thức cả lực lượng hành pháp dưới vỏ bọc là công vụ

Ko tin các anh mang máy quay, và đeo thẻ đài VTCnews vào Kỳ Anh xin làm phóng sự về Cá Mú ở Vũng Ánh của các chủ bè , đập nuôi thì rất có thể Bệnh viện huyện Kỳ Anh phải xin đơn chuyển khẩn cấp các anh ra Bạch Mai không kịp

Nếu ko có công an thì chúng tôi, xã hội ko ai bảo vệ, thiếu nhà báo các anh chúng tôi ko chết, nhưng thiếu công an thì xã hội này loạn, nếu cho tôi đặt tất tay thì tôi xin đặt tất tay vào cửa công an, ít ra thì họ cũng đếch lừa con em tôi hút shisa rồi làm phóng sự để kiếm xèng.

P/s: Ảnh mô tả một anh bố láo với vợ người khác, bị bắt tại trận và bị đánh phọt cứt.

VỀ CLIP MẸ CHỒNG ĐUỔI CON DÂU

Gia đình trẻ nọ, vợ chồng ở với nhau, vắt mũi bỏ miệng sống lay lắt qua ngày, không có cưới xin. Anh chồng tuy đã thoát ly, vẫn về nhà chôm giấy tờ gia đình đi đăng ký kết hôn, bị phát hiện, khiến mẹ anh và gia đình nổi điên và đến tóm cổ bắt về quê.

Gia đình chị mẹ chồng có truyền thống giáo viên và rất khá giả, vàng chôn trăm cây ở sân trước, xe hơi đậu chục chiếc ở sân sau, đóng hụi một phát dăm tỉ không cần phải đá lông nheo, phú gia địch cuốc đéo nói nhiều, chị mẹ muốn có đứa con dâu giữ gìn sản nghiệp hoặc chí ít không phá hết của nả gia đình khiến cháu nội phải ra gầm cầu là hợp lý, tôi khen chị.

Chị vợ anh con giai từng là học trò của chị mẹ chồng, khiến tôi có lý do để tin rằng, hơn ai hết, chị mẹ biết rõ đứa con dâu kia từ thời nó còn chửa dậy thì, và đương nhiên hiểu tính nết chị con dâu hơn đứt thằng con trai ngu học. Khi chị mẹ phản đối, ắt hẳn phải có lý do động-giời.

Thằng con trai thuộc loại dặt dẹo, tôi xem trong clip thì người ảnh toát lên khí chất của bọn kiếm dưới 200k/ngày, hoàn toàn đéo hy vọng gì vào việc anh có thể gánh vác được cơ-nghiệp. Việc chị mẹ chồng tìm một đứa con dâu giỏi giang tháo vát và thuỷ chung son sắt là quá đúng, tôi lại khen chị.

Nếu là việc iêu đương lăng nhăng thì kệ, không quan tâm, nhưng vì anh con trai lén lấy giấy tờ gia đình đi để đăng ký kết hôn dù bố mẹ vẫn còn sống sờ sờ, thì việc chị mẹ có phản ứng, là có thể hiểu được.

Giờ lại lòi ra cái thai, mà đéo biết có phải sản phẩm của anh kia không, cứ cho là có, thì việc chị mẹ tiên thủ hạ vi cường lại càng đáng tuyên dương. Vì nếu không dứt ra sớm, thì vài tháng nữa thôi, chị và cả gia đình sẽ bị chị con dâu dùng đứa bé bắt làm con tin, trò này các chị tre trẻ hay dùng tôi không lạ.

Việc chị con dâu lên clip, vuốt tóc không quên kẻ mắt bằng Tôm Phọt rồi mới lai chim để xé vé mẹ chồng, bản thân nó chứng minh chị mẹ chồng có con mắt tinh-tường. Tôi đánh giá chị con dâu là quân hạ tiện, phụ nữ mang việc gia đình bầy ra ngoài ngõ đã là loại vứt đi, thì quân đặt điều cho thiên hạ ném cứt vào gia đình nhà chồng, càng đáng bị lót lá chuối dắt trả về nơi sản xuất.

Chị mẹ chồng có đánh chị không? Không hề? Có chửi không? Cũng không nốt.

Chị mẹ chồng đến để tét vào đít thằng con trai ngu học vì tội mất nết lừa dối phụ huynh, mà bản thân chị con dâu cũng là đồng loã. Chưa về nhà chồng mà chị đã giở thói dối-gian, thì đéo ai tin được chị làm con dâu tốt người ơi?

Giả sử chị mẹ chồng chấp nhận chị làm con dâu, rồi sau này gia đình trục trặc, cãi nhau, liệu chị có ngần ngại mà không lai chim?

Hay ví như quan hệ với mẹ chồng căng thẳng, liệu chị có rình lúc chị mẹ ợ hơi hay đánh dắm, để lai chim?

Vv và vv.

Anh chồng ngu học nên lùi bước về sau, để thấy chị vợ rõ hơn, cá nhân tôi, thì không cho rằng chị là người tử tế.

Nguồn: Chung Nguyên

BÁO VIETNAMNET CHƠI KHÓ ÔNG CHỦ TỊCH ĐÀ NẴNG

Khoai@


Không rõ phóng viên và BBT báo VietnamNet do thiếu hiểu biết hay do cố tình mà viết bài với tiêu đề "Vụ cưỡng bức chủ quán cà phê: Chủ tịch Đà Nẵng xét hỏi nghi can".

Với tiêu đề này, nhiều người đọc đã lầm tưởng rằng, ông Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng quyền thế lệch đất, muốn làm gì cũng được và ở đây, ông đã làm thay cơ quan điều tra việc hỏi cung bị can. Chính vì điều này, VietnamNet đã "nêu bóng cho người khác đập", và hậu quả là các trang chống nhà nước đã được dịp thóa mạ ông Huỳnh Đức Thơ và tiện thể xỉ vả vào nền luật pháp nước nhà. Rõ ràng, hậu quả là khôn lường.

Trương Duy Nhất, một đối tượng tù tha và cũng là người đã từng là nhà báo đã chớp thời cơ viết ngay 1 entry: "Chuyện lạ: Chủ tịch Đà Nẵng lấy cung bị can". Phần nội dung, Trương Duy Nhất viết: "Một lối hành xử tuỳ tiện thiếu hiểu biết pháp luật. Khi Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng, ông Huỳnh Đức Thơ tự cho mình quyền xông vào phòng hỏi cung “xét hỏi” bị can (nguồn dẫn: Vietnamnet).". Xem ảnh chụp màn hình bên dưới từ blog của Trương Duy Nhất:


Tại caption của VietnamNet viết: "Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng Huỳnh Đức Thơ vào tận phòng hỏi cung để hỏi trực tiếp nghi can gây ra vụ cưỡng bức, cướp tài sản rạng sáng 22/11". Cách viết này người đọc chắc chắn sẽ hiểu là ông Thơ lấy cung bị can.

Bản chất của vấn đề là, ông Huỳnh Đức Thơ với cương vị của mình đã rất quan tâm tới việc đảm bảo an ninh trật tự cho người dân Đà Nẵng. Khi xảy ra vụ án, ông lập tức yêu cầu các cơ quan chức năng và người dân phối hợp để nhanh chóng làm rõ vụ án nhằm đem lại môi trường sống lành mạnh an toàn cho người dân. Khi cơ quan điều tra bắt được hung thủ, ông đã đến động viên cán bộ chiến sĩ công an và trực tiếp động viên hung thủ khai báo thành khẩn để nhanh chóng kết thúc vụ việc và đoạn đối thoại giữa ông và hung thủ tại cơ quan điều tra là hoàn toàn bình thường.

Cái không bình thường là ở chỗ phóng viên đã giật tít biến buổi gặp gỡ, động viên hung thủ khai báo thành việc "hỏi cung". Vì điều này, dù động cơ gì thì chắc chắn VietnamNet phải rút kinh nghiệm.

DỰ ÁN "CHIM NHẠI" KIỂM SOÁT TỰ DO BÁO CHÍ CỦA CIA

Dự án “Chim nhại” kiểm soát tự do báo chí của CIA


"Dự án Mockingbird" (Chim nhại) - được thai nghén từ cuối thập niên 40 thế kỷ trước - là chiến dịch bí mật của Cục Tình báo trung ương Mỹ được thành lập để thâm nhập và kiểm soát báo chí nói riêng và giới truyền thông Mỹ nói chung trong suốt thời kỳ Chiến tranh lạnh. Trong cuốn sách "Mockingbird: sự phá hoại tự do báo chí", tác giả Alex Constantine ước tính có khoảng 300 nhân viên CIA tham gia vào "các nỗ lực tuyên truyền" của cơ quan tình báo.

Điệp viên CIA Frank Wisner.

Tên gọi "Dự án Mockingbird" được tiết lộ lần đầu tiên trong cuốn sách "Katharine vĩ đại: Katharine Graham và Washington Post" (xuất bản năm 1979) của tác giả Deborah Davis. Năm 1953, mạng lưới điệp viên phá hoại giới truyền thông Mỹ bắt đầu nằm dưới sự giám sát trực tiếp của Giám đốc CIA lúc đó là Allen Dulles.

Dự án Mockingbird cũng được sử dụng để bí mật lật đổ chính quyền dân chủ Iran năm 1953 (Chiến dịch Ajax) và kiểm soát báo chí trong suốt sự kiện Vịnh Con lợn. Phân tích các tài liệu CIA, các chuyên gia có thể xác định được danh tính của hơn 50 nhà báo Mỹ được CIA thuê dụng trực tiếp.

Năm 1955, Tổng thống Eisenhower cho thành lập Ủy ban 5412 để giám sát các hoạt động bí mật của CIA nhưng Giám đốc Allen Dulles khéo léo từ chối cung cấp thông tin về các chiến dịch mật của CIA cho ủy ban này. 

Sự ra đời của Dự án “Chim nhại”

Năm 1948, điệp viên CIA Frank Wisner được chỉ định làm Giám đốc Cơ quan Các dự án đặc biệt (OSP) và về sau được đổi tên thành Cơ quan Hợp tác chính sách (OPC), được coi là một nhánh bí mật của CIA. Đây cũng là năm mà nước Mỹ bắt đầu thực thi ý tưởng của "Kế hoạch Marshall" giúp châu Âu bị kiệt quệ sau Thế chiến II nhanh chóng phục hồi kinh tế nhưng CIA cảm thấy như thế vẫn chưa đủ cho nên OPC được dựng lên dẫn đến sự ra đời của Dự án Mockingbird nhằm tuyên truyền quảng bá quan điểm của CIA trong môi trường truyền thông.

Trong cuốn sách "Chính phủ vô hình" (xuất bản năm 1964), hai tác giả David Wise và Thomas Ross cho biết Wisner là người trực tiếp tạo ra "chiến dịch tuyên truyền và cuộc chiến tranh kinh tế" cùng với các hành động phá hoại, lật đổ chống các quốc gia thù địch bằng cách trợ giúp các nhóm kháng chiến bí mật.

Vào cuối năm 1948, Frank Wisner thành lập "Dự án Mockingbird" với mục đích kiểm soát và gây ảnh hưởng đến giới truyền thông nước Mỹ. Lúc đó, Wisner thuê dụng Philip Graham - Giám đốc Điều hành tờ Washington Post - để giúp thực hiện dự án này trong lĩnh vực báo chí và người này bắt đầu tuyển mộ các nhà báo khác như là: William Paley (Hãng truyền hình CBS), C.D. Jackson (tạp chí Fortune), Henry Luce (báo Time) và Arthur Hays Sulzberger (tạp chí New York Times).

Graham được cho là đã tự sát bằng súng vào năm 1963. Đầu thập niên 50, Frank Wisner đã có ảnh hưởng lớn đến nhiều nhà báo có tiếng tăm của ít nhất 22 tổ chức báo chí bao gồm New York Times, Time, Life, Newsweek, CBS v.v…

Một trong những nhà báo quan trọng nhất chịu sự kiểm soát của Dự án Mockingbird là Joseph Alsop, người có các bài viết được xuất bản trong hơn 300 tờ báo khác nhau. Frank Wisner cũng tác động đến các bài báo đưa tin về một số sự kiện quan trọng. Ví dụ, các nỗ lực của CIA nhằm lật đổ chính quyền Iran và Guatemala.

Thomas Braden, lãnh đạo IOD (Phân ban về các tổ chức quốc tế) của CIA cũng đóng vai trò quan trọng trong Dự án Mockingbird. CIA cũng thành lập "các tổ chức (báo chí) bình phong" quốc tế không công khai dính líu đến để tuyên truyền. Một ví dụ là tờ Rome Daily American do CIA sở hữu trong suốt 30 năm.

Chiến dịch tuyên truyền được CIA sử dụng tiếp tục với nhịp độ không hề suy giảm cho đến năm 1973, khi nó bị tiết lộ lập tức gây phản ứng dữ dội trong người dân Mỹ. Lúc đó, CIA đã cắt đứt sự dính líu đến hơn 100 nhà báo.

Người ta không biết chắc chắn Dự án Mockingbird kéo dài trong thời gian bao lâu, hay liệu nó có còn tồn tại đến ngày nay dưới một cái tên khác hay không. Nhưng vào năm 1975, cuộc điều tra của Ủy ban Churche (đặt theo tên Thượng nghị sĩ Mỹ Franck Churche) bắt đầu tiết lộ nhiều điều về 25 năm đầu tiên của dự án này. Trong giai đoạn 25 năm này, có hơn 400 nhà báo Mỹ bí mật hợp tác với CIA, và trong đó có một số nhà báo còn được trao giải thưởng báo chí danh giá cao quý.

Năm 1963, Giám đốc CIA lúc đó là John McCone phát hiện Nhà xuất bản Random House có ý định xuất bản cuốn sách "Chính phủ vô hình" của hai tác giả David Wise và Thomas Ross. McCone nhận định các tác giả muốn tiết lộ vai trò của CIA trong nỗ lực lật đổ chính quyền của Mohammad Mossadegh ở Iran (năm 1953), Jacobo Arbenz ở Guatemala (năm 1954) cũng như chính quyền của Tổng thống Sukarno ở Indonesia và chiến dịch "Vịnh Con lợn". John McCone cho mời Wise và Ross để yêu cầu họ loại bỏ nhiều phần trong cuốn sách. Nhưng, hai tác giả đã thẳng thừng từ chối yêu cầu của McCone và Random House quyết định xuất bản cuốn sách một cách đầy đủ.

Tức giận, CIA dự kiến sẽ mua hết toàn bộ số bản in "Chính phủ vô hình" ngay khi sách được phát hành nhưng ý đồ này không thực hiện được khi Random House nhấn mạnh sẽ tiếp tục tái bản cuốn sách nếu cơ quan tình báo dám làm điều đó! Cuối cùng "Chính phủ vô hình" ra mắt bạn đọc vào năm 1964 vạch trần bộ mặt thật của tình báo Mỹ và các cỗ máy gián điệp của nó.

Cuốn sách của Wise - Ross điểm danh "Chính phủ vô hình" bao gồm nhiều tổ chức và cá nhân, kể cả tình báo và Bộ Quốc phòng, cũng như các binh chủng quân đội Mỹ. Song cuốn sách nhấn mạnh tổ chức quan trọng nhất vẫn là CIA. John McCone cũng có ý định ngăn cản Đài NBC phát sóng một bộ phim tài liệu về CIA nhưng đã thất bại.

Cuối năm 1966, CIA tiếp tục phát hiện ấn bản cánh tả Remparts có ý định đăng tải bài báo về việc CIA bí mật tài trợ cho "Hội sinh viên quốc gia" cũng như các tổ chức chống Cộng sản ở châu Âu, châu Á và Mỹ Latinh nên đã triển khai chiến dịch ngăn cản song vẫn thất bại. Tháng 3/1967, tạp chí Remparts cho đăng bài báo của tác giả Soil Stern, trong đó đề cập nhiều vấn đề liên quan đến Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ (NSA) và CIA. Bài báo cũng cho biết, Cord Meyer là nhân vật chủ chốt trong chiến dịch chống lại tạp chí Remparts.

Vai trò của Cord Meyer trong Dự án Mockingbird cũng được phơi bày vào năm 1972, khi đó người này bị buộc tội ngăn cản sự xuất bản một cuốn sách của Alfred W. McCoy, trong đó vạch trần hoạt động buôn lậu ma túy của CIA ở Đông Nam Á. Thậm chí, cho đến tận ngày hôm nay người ta cho rằng CIA cũng có một "Dự án Mockingbird" mới để tác động đến giới truyền thông Mỹ.

Ví dụ, năm 2003 Hãng tin MSNBC đã sa thải phóng viên Phil Donahue vì tội dám chống đối cuộc chiến tranh của Mỹ ở Iraq. Phil Donahue được coi là phóng viên bình luận tin tức duy nhất thời đó dám có thái độ chống đối như thế! Hay mới đây nhất là phóng viên Amber Lyon bị CNN sa thải vì làm phóng sự về sự vi phạm nhân quyền trong sự kiện Mùa xuân Arập của Bahrain - quốc gia bù nhìn của Mỹ.

Tác động của Dự án Mockinhbird trong lĩnh vực điện ảnh

Ngoài môi trường báo chí, Frank Wisner cũng muốn gây ảnh hưởng đến Hollywood và tuyển mộ nhiều nhân vật quan trọng làm việc cho Dự án Mockingbird, bao gồm đạo diễn và nhà sản xuất phim John Ford cùng với ông chủ của các studio như là Cecil B. DeMille (Hãng phim Paramount Pictures), Darryl Zanuck (Hãng phim Century-Fox) và Howard Hughes (hãng RKO Pictures).

Howard Hughes nổi tiếng là nhân vật chống Cộng sản trong cuộc chiến tranh Triều Tiên cũng như trong những cuộc chiến khác sau đó. Ngay bên trong các hãng phim cũng có mặt nhiều điệp viên CIA, như là Carleton Alsop làm việc trong Hãng phim Paramount.

Thậm chí, các cuộc điều tra của Ủy ban Churche còn tiết lộ Lugi G. Laraschi - một lãnh đạo của Paramount - cũng là người của CIA! Mục đích chính của Dự án Mockingbird là thâm nhập và tác động đến hoạt động sản xuất các bộ phim thương mại của Hollywood. Điển hình nhất là bộ phim "Trại động vật" dựa theo cuốn sách của Georges Orwell. Cuốn sách trở thành best-seller sau khi được xuất bản năm 1945, và đương nhiên các studio ở Hollywood nhanh chóng quan tâm đến việc chuyển thể nó thành phim điện ảnh.

Vấn đề đối với CIA là cuốn sách của tác giả Orwell tấn công cùng lúc chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản. Do đó, CIA muốn bộ phim phải giới hạn trong sự chỉ trích chủ nghĩa cộng sản và Liên Xô. Năm 1945, Frank Wisner sắp xếp việc tài trợ sản xuất bộ phim "Trại động vật" của Hollywood, nhưng lại muốn nó được thực hiện tại Anh nhằm để che giấu sự dính líu của CIA. Quy trình cản xuất bộ phim được CIA giám sát từ đầu đến cuối.

Cho đến ngày nay, người ta cũng nhìn thấy CIA đóng vai trò quan trọng như thế nào trong sản xuất các bộ phim như là “Black Hawk Down” (năm 2001) và “Zero Dark Thirty”. CIA sẵn sàng cung cấp máy bay và tàu chiến hiện đại cho các ê-kíp làm phim để đổi lại hình ảnh của mình được mô tả theo hướng tốt đẹp