Trước và sau cuộc chiến tranh chống Mỹ, giải phóng miền Nam 1975, với kế hoạch hậu chiến, Mỹ đã đưa đi và tiếp nhận hàng triệu người Việt là “ngụy quân ngụy quyền” và nuôi dưỡng lòng hận thù “vong quốc” của những con người này. Suốt những năm sau 1975 đến trước khi hai nước bình thường hóa quan hệ, Mỹ đã công khai huấn luyện, đào tạo không ít “phiến quân” từ những người tỵ nạn này “phục quốc”, lấy đất biên giới Cam, Thái làm “căn cứ địa” tấn công vào Việt Nam. Sau khi chuyển sang hình thái “Diễn biến hòa bình” cùng với việc bình thường hóa quan hệ hai nước, đồng loạt đám Cờ vàng còn nuôi dưỡng tư tưởng “phục quốc” phải chuyển sang hình thức đấu tranh dân chủ, nhân quyền, đấu tranh bất bạo động, chấp nhận “hải ngoại” chỉ giữ vai trò yểm trợ, còn “quốc nội” mới có vai trò quyết định lật đổ chính thể trong nước. Từ đây, những “nhà đấu tranh dân chủ” trong nước lên ngôi, ngày càng nhận được nhiều “yểm trợ” hơn.
Tuy nhiên nhận tiền, nhận “yểm trợ” thì sẽ ngày càng lệ thuộc và phải chịu sự chi phối của họ là đương nhiên.
Thời kỳ đầu những năm 80, đám Cờ vàng chấp nhận và ca tụng những ông bà “trở cờ” như Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Minh Chính, Dương Thu Hương, Hà Sỹ Phu, Trần Khuê, Bùi Tín…vì họ là lớp người đầu tiên dám đòi “đa nguyên đa đảng”, đòi “Đảng trả lại quyền lực cho dân tộc”. Chẳng lâu sau đó, khi “lực lượng đấu tranh dân chủ” đông hơn, trẻ hóa hơn thì lớp già này nhanh chóng bị chính đám cờ vàng nhục mạ, sỉ vả chỉ vì không “cấp tiến”, không quyết liệt tẩy chay cờ đỏ, “mưu đồ” chia sẻ quyền lực với Đảng Cộng sản Việt Nam, không chấp nhận “Cờ vàng” về “phục quốc”…Đến nay, không ít người trong số “đấu tranh dân chủ” lớp đầu này bỏ cuộc chơi, thậm chí quay sang chửi bới đám “cờ vàng” không tiếc lời, cho họ đáng sợ, cực đoan và đáng kinh tởm hơn “cờ đỏ” (tức Đảng, Chính phủ VN), từng là mục tiêu đòi “lật đổ” của họ.
Lớp tiếp theo là những người biểu tình chống Trung Quốc hình thành từ các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc, bị đám “cờ vàng” lôi kéo, kích động và dần dần gia nhập “phong trào đấu tranh dân chủ”. Những người này ban đầu đều cầm cờ Tổ quốc, ảnh Bác Hồ đi biểu tình và “Cờ vàng” phải chấp nhận vì họ là lớp trẻ duy nhất chúng có cơ may “tiếp cận”. Dần dần sau khi đã nhồi nhét tư tưởng cần lật đổ Đảng CSVN mới bảo vệ chủ quyền và thành công trong việc lôi kéo, khiến lớp trẻ này lệ thuộc dần vào “Cờ vàng” về tài chính, sự hậu thuẫn để đạt được mục đích chính trị nêu trên, đám “Cờ vàng” bắt đầu gây sức ép “tẩy não” họ từ bỏ lá cờ đỏ sao vàng, ca tụng lá cờ vàng là đại diện cho “lá cờ tự do, dân chủ, thân phương Tây” giống họ, ai không chấp nhận điều này sẽ bị tấn công hội đồng, bị tẩy chay, cô lập, mất nguồn yểm trợ,… Đây là nỗi lo sợ của bất cứ “nhà đấu tranh dân chủ” nào vì từ lâu đã chót “dấn thân”, gắn bó với “hội nhóm xã hội dân sự”, nay chỉ vì mâu thuẫn “quan điểm lá cờ” mà bị tẩy chay, cô lập, rời bỏ đồng bọn, cắt nguồn hỗ trợ tài chính. Dần dần gần như tất cả đều ngày ngày phải lên facebook (nếu không có khả năng viết bài, hùng biện trên các đài báo hải ngoại) thể hiện sự “yêu mến”, “trung thành” với cờ vàng, khước từ, cắt đứt mọi “lưu luyến” với cờ đỏ sao vàng – dù hầu hết 100% các anh chị “đấu tranh dân chủ quốc nội” đều hiểu sâu sắc rằng, khước từ lá cờ đỏ sao vàng là họ đã tự tước đi khả năng tiếp cận, lôi kéo quần chúng trong nước, cô lập mình với họ hàng, làng xóm, gia đình, tổ tiên…
Không ngạc nhiên khi nữ “dân chủ” miền Nam trong cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc giật lá cờ đỏ ném xuống đất, một số “dân oan” cho con cái giương cờ vàng, dẫm chân lên cờ đỏ, Nguyễn Viết Dũng mang logo Quân lực Việt Nam cộng hòa…đều được truyền thông hải ngoại tâng bốc như anh hùng, nữ lưu của phong trào dân chủ, tấn công bất cứ ai bày tỏ sự không ủng hộ hoặc bất mãn với hành động cá nhân này đã làm ảnh hưởng đến cả cuộc biểu tình mà chúng dày công tổ chức được. Việc Đoan Trang, Trịnh Anh Tuấn lên án nhóm Nguyễn Việt Dũng gần đây là minh chứng, số này bị chính “đồng đội” của mình ném đá tơi bời khi bày tỏ bất mãn với nhóm Nguyễn Việt Dũng đã phá hỏng các cuộc biểu tình cây xanh mất bao nhiêu công gây dựng kia.
Trong vụ đòi thả các thành viên Lương Tâm TV gần đây, Trương Văn Dũng và một số “dân oan” ngồi, dẫm chân lên biểu tượng quốc kỳ bị người dân ở khu vực đó phản đối, xảy ra xô xát, công an đã mạnh tay giải tán đám “dân chủ” này sau đó, cũng nổ ra những tranh cãi xung quanh ứng xử với lá cờ đỏ sao vàng này. Đám hải ngoại cho rằng, đám quốc nội thiếu khôn ngoan khi dẫm đạp lên quốc kỳ, kích thích quần chúng, công an mạnh tay “đàn áp”, làm hỏng vụ tụ tập “ôn hòa” đòi người. Đám trong nước, tất nhiên, nếu còn chút não đều không thể ủng hộ hành động “ngu xuẩn” của những kẻ mang “trình độ dân oan” đòi đấu tranh dân chủ khi khiêu khích dân chúng, lực lượng bảo vệ bằng việc dẫm đạp lên biểu tượng quốc kỳ. Trong số đó có Lã Việt Dũng, được xem như đàn anh trong đám No-U. Nhưng khi lên án hành động ngu xuẩn của đồng bọn, Lã Việt Dũng đã “lỡ lời” bộc lộ tâm ý xem cờ đỏ sao vàng là “cờ Tổ quốc” cũng lập tức bị một trong những ông bầu Cờ vàng là Chủ tịch Quỹ tù nhân lương tâm ở Úc Phùng Mai lên giọng “dạy dỗ”, hạch sách mạnh mẽ
Khổ thân cho Lã Việt Dũng, dù trước khi mạnh miệng “góp ý” cho đồng bọn đã đính kèm bức ảnh “xác nhận” mình không ủng hộ là cờ đỏ sao vàng, cho đây là “sao chép” lá cờ tỉnh Phúc Kiến – Trung Quốc, nhưng chỉ vì thừa nhận cờ đỏ sao vàng là “cờ Tổ quốc” mà bị vặn vẹo, chỉnh đốn, tẩy não sát ván, bị xem như là “điển hình” cần phải chỉnh đốn cả đám “đấu tranh dân chủ quốc nội” của ông bầu hải ngoại. Đọc đoạn kết bài giáo huấn của Phùng Mai kiểu y như bố dạy đám con thơ, không biết Lã Việt Dũng và đồng bọn còn lỗ lẻ nào để chui nữa không:
“Giả sử bố mình đi ăn cắp xe về sơn lại rồi tất cả thành viên trong gia đình đều thích chiếc xe ăn cắp, chẳng lẽ mình đồng tình cho nó là tài sản của gia đình mình? Nên nhớ dù là bố mình ông ấy vẫn sai, mình không thể chấp nhận người cha như thế, ngoại trừ mình đồng lõa. Nên nhớ lá cờ là một tác phẩm nghệ thuật để tượng trưng cho dân tôc mà mình lại ăn cắp, trong khi dân mình có dư sức vẽ một tác phẩm cho mình, mình cần biết xấu hổ. Đảng CSVN đã dùng lá cờ tỉnh Phúc Kiến áp đặt cho dân mình, chúng ta không thể chấp nhận lá cờ tỉnh Phúc Kiến lại gọi là lá cờ "tổ quốc" Chúng ta không thể chấp nhận sản phẩm ăn cắp hay vay mượn mà gọi là của mình. Đó là nền tảng lý luận mà mình phải theo, nếu không chúng ta bị khinh chê là kẻ kém lý luận, ngoài ra chúng ta còn cảm thấy tổn thương hoạc bị xỉ nhục khi lá cờ đảng CSVN bị người khác thoá mạ.”
Ông Phùng Mai ngang nhiên áp đặt tư tưởng của Cờ vàng là “nền tảng lý luận” mà đám “phong trào dân chủ quốc nội” phải theo. Phía dưới Lã Việt Dũng vẫn phải nhẹ nhàng, từ tốn thanh minh cho từ ngữ “hớ” trên của mình mà vẫn không giải tỏa được “bức xúc” của ông chủ quỹ Tù nhân lương tâm kia.
Thế mới thấy sự nhục nhã của đám zân chủ còn chút lòng tự trọng như Lã Việt Dũng. Muốn đấu tranh dân chủ theo quan điểm của mình mà bất lực, lỡ lời lộ ra “thâm ý” là ăn đủ gạch đá. Nhớ câu than trời của blogger Mẹ Nấm Gấu “chúng ta sống thua con chó” mới thấy họ muốn “đấu tranh dân chủ” mà bị lệ thuộc vào lực lượng cực đoan cờ vàng khốn nạn thế nào.
Sự đời có vay có trả. Chính đám “đấu tranh dân chủ” này tự mình dẫm đạp lên chính lý tưởng và ước mơ cao đẹp của mình khi gắn bó, chọn “Cờ vàng” hải ngoại làm bạn đồng hành, “yểm trợ” cho mình. Đó cũng là lý do khiến họ trượt dài trên con đường suy thoái, phản bội chính lý tưởng dân chủ của chính mình, ngày càng bị cô lập trên chính đất nước của mình.
Võ Khánh Linh
No comments:
Post a Comment