2016/07/22

CỜ VÀNG VÀ QUẦN TÀ LỎN

Xichloviet

Có vẻ như quần  tà lỏn và cờ vàng là hai vật không có gì liên quan đến nhau. Thế nhưng đối với các anh cờ vàng cực đoan hùng hổ chống cộng trường kỳ  nó lại là những vật lên quan rất  mật thiết. Nhưng ta phải  nghe họ  tâm sự thì mới biết nó liên quan ra làm sao.
Mọi người trong chúng ta, ai đã qua tuổi học trò,  cũng từng biết tới nhà văn Thanh Tịnh với bài văn giáo khoa nổi tiếng :” Ngày tựu trường”. Đọc bài này mỗi người đều  có cảm xúc khác nhau, vì ai cũng có ký ức riêng về ngày tựu trường của mình. Và ai trong chúng ta có lẽ cũng đã hơn một lần từng đọc thơ của  Thế Lữ có tác phẩm “Hổ nhớ rừng “ nổi tiếng,  diễn tả tâm sự một con hổ bị cầm tù.
Có lẽ ảnh hưởng bởi cách hành văn của Thanh Tịnh , có lẽ trong một phút ngẫu hứng cảm thấy ta như hổ nhớ rừng, với cảm xúc rất riêng, một anh  cờ vàng đã ôn lại ký ức của mình bằng bài viết mang hơi hám của Thanh Tịnh và Thế Lữ như sau :
Hằng năm, cứ vào đầu hè, phượng ngoài đường nở nhiều và trên cao có những đám mây bàng bạc,  lòng ta lại  trào dâng ký ức đắng cay của cái ngày phải tháo chạy tuột quần.
to-lich-30-4-1975
Ta không thể nào quên được cái cảm giác run sợ ấy xuất hiện trong ta làm cái quần ta ướt sũng, cái hiện tượng này  chỉ xảy ra khi ta còn được mẹ ẵm trên tay.
Ký ức này ta  chưa một  lần ghi lên giấy vì hồi ấy ta  không dám ghi,  và ngày nay ta không nhớ hết.
Nhưng mỗi độ hè về lại gợi cho ta nỗi niềm không tả xiết, nó cắn xé lòng ta,  nó trào dâng niềm căm hận và nó bắt ta phải bật thành lời.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy hoang mang và lo sợ, tiếng súng cộng quân nổ khắp nơi,  lòng ta  nôn nao kinh hãi khiến ta đi đến  quyết định phải tuột quần, quyết định  lịch sử của đời mình.
image001
Tuột quần là vứt  bỏ quân phục, là đào ngũ, là hèn, là nhục, thế nhưng điều đó có sá chi, có gì  quan trọng cho bằng bảo toàn mấy chục kí lô thịt mà bố mẹ ta dầy công  tạo dựng nuôi dưỡng mấy chục năm qua.
Tuột quần để Việt cộng chẳng nhận ra ta, chẳng biết ai là dân là lính, thật may cho ta vẫn còn tà lỏn trên người. Thế nên ta vẫn giữ hoài quần tà lỏn, nếu không có nó ta chẳng khác đười ươi.
Đi trong cái nóng mùa hè oi ả nhưng ta vẫn toát mồ hôi,   Ta lạnh run lên vì khiếp sợ. Cộng quân truy đuổi phía sau còn phía trước ta là đoàn quân tan rã đang cướp bóc mọi thứ trên đường  tháo chạy. Ta lo sợ VC một phần nhưng cũng  lo sợ không kém , rằng cái tà lỏn cỏn con trên người ta chẳng biết có  bảo toàn được hay không, ai biết được trên đường tháo chạy có những rủi ro gì.
Con đường quốc lộ thênh thang giờ đây nhỏ hẹp vì quân phục quân trang vứt ngổn ngang đầy đường. Con đường này ta đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên ta thấy lạ. Cảnh vật xung quanh ta  thay đổi quá , chính vì chính lòng ta đang có sự thay đổi lớn : Hôm nay ta tháo chạy tuột quần.
1

Sài gòn mênh mông, ta lạc lõng , tìm hoài mà chẳng thấy chốn dung thân.
Bạn bè chiến hữu đâu chẳng thấy, chắc chẳng hơn ta:  cũng tồng ngồng.
Địa chỉ cuối cùng chiến hữu ta hội ngộ là trại cải tạo. Ngày ba bữa cơm hẩm trộn  bo bo đêm nằm co ro mà  gãi háng .
Ký ức năm xưa tràn về ngao ngán, tiếc  những tháng ngày ăn cơm Mỹ nhởn nhơ vui.
Thế nên ta :
Gặm một nỗi căm hờn quân cộng sản,
Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ cộng kia ngạo mạn ngẩn ngơ,
Giương mắt bé coi khinh cường quốc  Mỹ.
Nay sa cơ bị nhục nhằn tù hãm,
Thôi hết rồi những năm tháng ăn chơi.
Nay ngang hàng với bọn lính dở hơi,
Phải tuân lệnh cúi đầu mà  cuốc đất.

Ôi nhục nhã biết bao nhiêu, đội quân hùng mạnh.
Bỗng chốc tự  tan hàng chứ có phải cộng sản thắng ta đâu.
Ta kiểm soát bầu trời vùng biển,
Một con chuột chạy qua ta đều phát hiện,
Nhưng  ai ngờ cộng sản bỏ túi  được  cả xe tăng.

Chúng mang vào thả khắp tây nguyên, 
Chúng bỏ túi được cả pháo binh, xe vận tải.
Nửa triệu quân BU còn phải cuốn cờ tháo chạy,
Thì sá gì ta:  ô hợp đám quân tàn.
Nhờ chúa hiển linh trừng phạt bọn vô thần, 
Nên bọn cộng kia phải cúi đầu run sợ,
Chúng phải  thả ta về vì chúa  chở che ta.
Để ta tươi cười  vui hát khúc hát ô ,
Và đoàn tụ Bu ta nơi  đất  Mỹ.
Nay ta  hưởng eo phe nhưng vẫn có đủ cà phê,  chơi đĩ,
Vẫn còn gân còn đủ sức  biểu tình.
Tuy  không còn những tháng ngày hoàng kim cũ,
Nhưng đời cũng còn thấy màu xanh.
Nhưng:
CS nó ranh ma,
Ta sang đây mà nó cũng chẳng buông  tha,
Nó nằm vùng trong sợi dây thắt lưng,  nó nằm vùng trong vai nghệ sĩ,
Nó nằm vùng trong báo chí,  nó lấy  chậu rửa chân nó đựng lá cờ vàng.
Nhưng dù cho chúng quỷ quyệt ranh ma ta đâu dễ đầu hàng,
Thế là ta phải đấu tranh, phải  cởi quần lần nữa.
Ta cởi quần vạch cu đái tràn cửa hàng chúng nó.
Ta cởi quần lấy cứt trét  khắp nơi.
Với bọn cộng nô không thể nói bằng lời.
Phải  lấy cứt lấy cu làm vũ khí.
Nhưng mấy chục năm qua :

Ta vẫn sống trong tình thương nỗi nhớ, 
Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa.
Nên mỗi năm đến độ cuối tháng tư
Là ta lại nhớ lôi ra: quần tà lỏn.
Nhìn  nó để nhớ  cái  tháng tư uất hận
Nhớ cái ngày  vãi  đái  chạy năm xưa.
Mấy chục năm rồi ta vẫn giữ nó bên ta
Bên cạnh nó là  lá cờ vàng ba sọc.
Để nhắc lại mối hận xưa, hằng năm  ta có ngày quốc hận,
Khuyên cháu con ta phải nhớ mãi đến ngày này.
Ta chưa phục hận được thì con cháu ta thay,
Ta không còn sức thì ngồi gãi háng nhổ râu mà  tham  mưu cho bọn trẻ.
Cái quần tà lỏn của ta, 
Chứng tích lịch sử của  những ngày gian khổ,
Ta giữ nó  bên mình để nung nấu mối hờn căm.
Mối thù  đeo đẳng theo ta đã bao năm,
Mối thù  mà các cha cố của ta hằng nhắc nhở.

Lá cờ  nhắc cho ta tổ quốc cờ vàng  đã mất,
Cái quần tà lỏn nhắc ta niềm ô nhục năm xưa .
Nó sẽ song hành  đến khi cuộc đời ta kết thúc.
Và,
Nó vẫn mãi theo ta : tà lỏn – cờ vàng.
Chúa có biết chăng trong những ngày ngao ngán 
Con đang theo giấc mộng ngàn to lớn 
Để hồn con phảng phất được gần người .
Để chúa ban cho con sự sống đời đời.
Để đòi lại món nợ đã mấy mươi năm: cờ vàng, quần tà lỏn.
Trên đây  là tâm sự cờ vàng làm cho chúng ta thấy rõ hơn  mối lên quan mật thiết cờ vàng – quần tà lỏn.
Cho nên , cứ đến ngày 30.4 hằng năm là các anh cờ vàng  lại ôm nhau mà trách cứ thở than.
Các anh  đập đầu tức tối,  rên la tiếc nuối, trách móc giận hờn.
Các anh  lôi miếng vải vàng ba sọc ra để mân mê khóc hận, để  hồi tưởng mà dâng trào căm thù.
Hỡi các anh,  hãy cứ ôm nhau mà than thở,
Chó có sủa thêm vài  muơi năm nữa thì đoàn lữ hành vẫn tiến bước thênh thang.
Dù cho các anh có tức tối cuồng điên,
Có khóc lóc thở  than,  thì cũng chẳng ai thèm  thương hại.
Cứ vật vã đi, cứ hận đi,  cứ thét gào lên để mong có ngày chúa thương giúp các anh  phục hận.
Giúp các anh ru giâc mộng cờ vàng .

No comments:

Post a Comment