Đây là hình ảnh bản thân chụp từ cửa sổ nhà lúc 15h30 phút ngày chủ nhật (19/9). Những người trong hình là lính từ ngoài bắc, được Tổ quốc gọi vào Sài Gòn tham gia chống dịch. Bài viết sẽ không bàn đến những gì họ đã và đang làm cho người dân Thành phố. Bởi nếu nói ra thì biết kể sao cho hết, mà chỉ xin nói về một việc làm rất đỗi đời thường của họ – một góc khuất của cuộc sống đời thường.
Họ được bố trí nghỉ ngơi tại Phường đội (Phường đội ở sát ngay bên Trường tiểu học Bình Trưng Đông). Trong hè, vườn trường được các cô giáo trồng rất nhiều bông, nhiều cây thuốc, lộc thơm…xanh và đẹp lắm. Nhưng cũng hơn tháng nay các cô phải bỏ lại vì lệnh phong tỏa. Ơn trời mưa nhiều, vì vậy mà vườn cây thuốc nam vẫn tươi tốt, hoa vẫn nở tươi xinh, nhưng cỏ dại cũng theo đó mọc um tùm.
Hôm qua là chủ nhật họ được nghỉ thay ca. Vì thế, những chú lính trẻ ấy đã sang vườn trường tranh thủ nhổ cỏ cho rau, cho bông, cắt tỉa cây cối, quét dọn… Họ làm cặm cụi dưới mưa như thể đó là vườn của họ. Hoa đó họ đâu có trồng? Rau họ đâu có gieo? Họ có ở lâu đâu mà họ lại làm thế. Có ai ở đó đâu để mà họ làm “màu” để đánh bóng bản thân. Ngay cả khi mình lấy máy ảnh chụp thì họ vẫn không hề biết là có người đang ngắm họ từ rất xa. Câu hỏi đặt ra là điều gì khiến họ cặm cụi dưới mưa để dọn vệ sinh vườn trường? Điều duy nhất để chúng ta lý giải vấn đề chỉ có thể là: Họ là Lính – “ANH BỘ ĐỘI CỤ HỒ”.
Hành động ấy rất đỗi đời thường bởi đó là hoạt động bình thường thường ngày, nhưng rõ ràng không hề tầm thường tí nào cả. Hành động đã làm toát lên vẻ đẹp nhân cách của một lối sống đầy trách nhiệm. Chắc hắn họ – những chú lính ấy được sống và học tập trong một môi trường giáo dục gia đình và giáo dục xã hội tốt. Thật đáng trân trọng.
Hãy nhìn vào một tấm gương trong, ta sẽ thấy rõ mình trong đó. Quả như thế! Hành động của mấy chú lính trẻ ấy đã làm tôi phải giật mình soi lại bản thân về cách nghĩ, cách sống. Hóa ra lâu nay mình đã có những cách nghĩ, cách sống sai sai. Đâu cứ phải cứ chinh nam phạt bắc, đâu cứ phải chèo chống non sông… mới đáng được người đời coi trọng. Mà hãy bắt đầu hành động có trách nhiệm từ những việc nhỏ nhặt nhất, đời thường nhất. Bởi suy cho cùng núi cao là do được xếp chồng bởi vô vàn hòn đá vô tri nhỏ bé,, biển mênh mông nước là nhờ tích tụ từ hằng trăm, hàng ngàn con suối vô danh ngày đêm âm thầm chảy. Con người muốn hoàn thiện nhân cách đẹp thì thật sự rất cần đến những hành động đẹp, có ý nghĩa với cuộc sống.
Vì thế, chúng ta hãy âm thầm tự nguyện làm một hòn đá nhỏ vô tri, tự nguyện làm một dòng suối vô danh để mỗi chúng ta được “cao” hơn, được “mênh mông” hơn, xã hội cũng chính vì vậy mà nhân văn hơn, đẹp đẽ hơn.
Triết lý giáo dục đã dạy chúng ta rằng: Có hai kiểu giáo dục. Một kiểu dạy chúng ta làm thế nào để sống và kiểu còn lại dạy chúng ta phải sống như thế nào. Hành động nhổ cỏ, dọn vườn trường trên một địa bàn xa lạ của mấy chàng trai trẻ ấy đã thực sự dạy cho tôi thêm bài học: PHẢI SỐNG NHƯ THẾ NÀO.
No comments:
Post a Comment