2018/09/24

Ai “vui mừng hả hê” khi Chủ tịch nước Trần Đại Quang qua đời?

Loa Phường

Theo thông tin đã được công bố, Chủ tịch nước Trần Đại Quang do mắc bệnh hiểm nghèo mặc dù đã được các y bác sĩ của Việt Nam và quốc tế tận tình cứu chữa nhưng không qua khỏi, ông đã từ trần vào lúc 10h05 phút ngày 21/9/2018. Việc ông ra đi còn bất ngờ hơn khi ngay trước đó Bộ Ngoại giao Việt Nam còn đưa tin về việc Chủ tịch nước Trần Đại Quang sẽ lên đường tới New York vào ngày 23/9 để tham dự phiên thảo luận Cấp cao khóa 73 Đại hội đồng Liên Hợp Quốc sẽ diễn ra từ ngày 25/9 - 01/10/2018, với chủ đề: “Làm cho Liên Hợp Quốc gắn bó với tất cả người dân: Lãnh đạo toàn cầu và chia sẻ trách nhiệm vì các xã hội hòa bình, công bằng và bền vững” mà ở đó ông sẽ có bài phát biểu rất quan trọng.


Là người có lương tâm khi hay tin sự ra đi của một người nào đó thì dù cho lúc họ còn sống họ có làm những điều sai trái gì thì chúng ta cũng đã nên bỏ qua vì "nghĩa tử là nghĩa tận" đó là đạo lý con người Á Đông, nhất là ở đây người ra đi là Nguyên thủ quốc gia, người đã tham gia xây dựng và hoạch định con đường đi lên của đất nước chúng ta hiện tại và mai sau. Đọc tin báo, chúng ta thật sự xúc động khi thấy những cá nhân và tổ chức nước ngoài như: D. Trump, Putin, Shinzo Abe, Tổng thống Ấn Độ, Đại hội đồng LHQ... đã bày tỏ sự tiếc thương, đau buồn trước sự ra đi của một con người tài giỏi, cống hiến đến những giây phút cuối đời cho đất nước mình, dân tộc mình dù ông đã mắc bệnh nặng từ rất lâu. Riêng đất nước Cuba anh em đã dành 02 ngày để tổ chức quốc tang cho ông!
Chứng kiến những tình cảm mà cộng đồng quốc tế dành cho cố Chủ tịch Trần Đại Quang và đất nước, chúng ta không chỉ vui mừng vì dân tộc ta đã có diện mạo, tầm vóc mới mà chúng ta còn có thêm tự hào vì lãnh đạo đất nước được thế giới ghi nhận.
Tuy nhiên, đáng buồn thay trên Facebook xuất hiện “một nhóm cộng đồng mạng” vốn luôn đi ngược con đường của dân tộc đang hỉ hả, say sưa mổ xẻ về sự ra đi của ông, mà cụ thể ở đây chính là Trương Huy San (osin Huy Đức), Phạm Đoan Trang, Phan Trí Đỉnh, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Duy Tân, Nguyễn Ngọc Nam Phong... Sự hỉ hả này lột tả trần trụi nhân cách của những kẻ luôn tự nhận “đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền", thứ giá trị quá xa xỉ với cái tâm và tầm của chúng.
Dễ hiểu thôi, Chủ tịch Trần Đại Quang trước khi được bầu làm Chủ tịch nước đã giữ các chức vụ quan trọng trong bộ máy của Lực lượng Công an nhân dân! Quá trình từ khi ông làm Phó Tổng Cục trưởng, Thứ trưởng, Bộ trưởng Bộ Công an ông đã cho hàng loạt đối tượng phản động “nhập kho”, đã bảo vệ vững chắc chế độ trước sự hằn học và bất lực của chúng. Dù là ông hay bất cứ quan chức Nhà nước hay đồng đội của ông trong ngành công an gặp rủi ro, hiểm nghèo nào chúng đều có chung niềm hoan hỉ không giấu giếm đó, huống chi ông ra đi khi còn đương chức Chủ tịch nước!
Không cần nói gì nhiều đâu, chỉ cần so sánh thôi, người dân thấy rõ chúng vốn thuộc về “dân tộc” nào qua chính hành động của chúng. Thảm họa xảy ra đối với tòa báo Pháp thì chúng khóc lóc sướt mướt, kéo đến Tòa ĐS Pháp đặt vòng hoa kể cả khi cơ quan này không có chế độ viếng dành cho nhóm công dân gặp nạn như quan chức cấp cao nên phải chụp vội tấm ảnh và để các bó hoa bên ngoài bờ tường, trong khi đó biết bao người dân trong nước gặp thảm họa thiên tai, tai nạn thảm khốc, chưa bao giờ thấy chúng dấy nên thành chiến dịch sướt mướt như Pray for Paris hồi đó đâu! Mới đây thôi, chúng cũng sướt mướt y chang trước sự ra đi của Thượng nghị sỹ John MC Cain và đòi Hà Nội phải đặt tên đường phố nhằm ghi nhận công lao đã vận động nước Mỹ bỏ bao vây cấm vận với VN, trong khi lờ tịt đi tâm tư thế hệ bao người dân và người thân Việt tộc đã lĩnh bom đạn từ máy bay của ông Cain và đồng đội của ông. Đơn giản với chúng, Mc Cain là người chăm bẵm, nâng niu các sản phẩm lỗi do Mỹ gây ra như đưa thương phế binh VNCH sang Mỹ, ca tụng, cổ vũ đám đấu tranh zân chủ cuồng Mỹ, vận động các quỹ cho chúng lật đổ “chế độ cộng sản” mà ông thế hệ Cain đã không làm nổi. Dân mạng nhiều người châm biếm “John MC Cain ra đi để lại niềm tiếc thương vô hạn với giới dân chủ Việt”, bởi từ nay, chúng đã mất đi một tiếng nói hiệu quả đòi nước Mỹ phải nâng niu, chăm bẵm, cổ vũ chúng ở Thượng viện Hoa Kỳ!.

Còn đây, tôi xin chia sẻ lại dòng cảm tưởng của một người bạn học, người từng gắn bó với cố Chủ tịch nước thủa hàn vi nay đã nghỉ hưu “chót” bày tỏ vài dòng cảm tưởng chân chất, mộc mạc trên mạng xã hội đang bị “các nhà đấu tranh dân chủ” băm vằm, mổ xẻ, chửi rủa, mạt sát, bởi đơn giản, chúng không thể chấp nhận bất cứ “người dân” nào bày tỏ tiếng nói trên không gian mạng – nơi chúng từng tự hào là vũ khí lật đổ cộng sản.

No comments:

Post a Comment