2016/08/10

NGHỊ QUYẾT 36 – NỖI ÁM ẢNH CỦA CỜ VÀNG

xichloviet



Cũng như những nghị quyết khác của Đảng CSVN, nghị quyết 36/NQ-TW là một văn kiện có tính định hướng chiến lược, một chủ truơng chính sách lâu dài về công tác người Việt ở nước ngoài. Chủ trương đó có gì ghê gớm mà nó  lại tạo ra sự run sợ đối với dân chống cộng cờ vàng bấy lâu nay kể từ khi nó ra đời? Tại sao từ khi văn kiện này được phổ biến, cộng đồng cờ vàng cứ như ngồi trên chảo lửa, hô hào cảnh giác loạn cả lên thành lập đủ thứ ủy ban để chống cái nghị quyết này?
Ai cũng có thể rất dễ để tìm đọc toàn văn nghị quyết 36/NQ-TW trên internet – mà dân cờ vàng gọi là nghị quyết 36,  cho rằng đảng CSVN tạo ra để chống họ.
Như tên gọi  của nghị quyết nêu rất rõ là “Nghị quyết của Bộ Chính Trị về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài “.  Nghị quyết này đánh giá tình hình người Việt đang sinh sống ở các nước trên toàn thế giới và định hướng công tác liên quan đến họ. Đọc toàn văn nghị quyết không có đoạn nào chống lại cộng đồng cờ vàng, duy nhất trong phần  đánh giá tình hình có đoạn “ Một số ít người đi ngược lại lợi ích chung của dân tộc, ra sức chống phá đất nước, phá hoại mối quan hệ hợp tác giữa nước sở tại với Việt Nam”. Đây là một thực tế hiển nhiên, đánh giá này không mới và cũng  không sai.
Về đánh giá này, cờ vàng sẽ phản biện rằng họ không đi ngược lại lợi ích dân tộc và phá hoại quan hệ của nước sở tại và VN, họ chỉ chống lại chế độ độ  do đảng CSVN cầm quyền. Vậy thì họ trả lời ra sao khi họ chống lại việc VN gia nhập WTO, chống lại việc VN tham gia vào hội đồng bảo an LHQ? Chống lại hàng hóa VN,  Chống lại việc đầu tư vào đất nước họ, Chống lại việc mở rộng bang giao của VN và Hoa Kỳ v.v…? Tất cả những điều  họ chống không ai phủ nhận được rằng sẽ mang lại lợi ích cho dân tộc VN.  Rõ ràng chống nghị quyết 36  họ đang đi ngược lại lợi ích của dân tộc VN.
Nội dung của nghị quyết 36/NQ-TW tập trung vào việc tạo điều kiện thuận lợi nhất, dễ dàng nhất để hỗ trợ người Việt ở nước ngoài hướng về đất nước, đóng góp sức người sức của cho đất nước, bảo tồn văn hóa Việt ở nước sở tại, tăng cường liên kết cộng đồng để tương trợ nhau. Tất cả chỉ có vậy.
Như thế thì cờ vàng chống nghị quyết 36 là chống cái gì? Chống lại sự phát triển của đất nước mình? Chống lại việc bảo tồn bản sắc văn hóa dân tộc? Chống lại việc đồng bào góp công của cho đất nước chăng?
Tưởng chừng câu trả lời là không nhưng hỡi ôi nó lại đúng như thế. Cờ vàng không bao giờ muốn đất nước phát triển, cờ vàng không bao giờ muốn kiều bào mình đóng góp gì cho đất nước và hơn cả thế, họ tẩy chay cả hàng hóa dân mình đổ mồ hôi tạo ra. Hành vi này vô cùng khó hiểu đối với cộng đồng các sắc dân khác nhưng nó đang tồn tại trong cộng đồng cờ vàng, bởi vì bất cứ điều gì làm cho hình ảnh chính quyền VN được nâng cao là họ chống, bất kể và bất cần lợi ích của dân tộc miễn là gây khó khăn cho chính quyền VN là họ thỏa mãn.
Nghị quyết 36/NQ-TW với chiến lược rõ ràng và tốt đẹp như thế nhưng lại làm cho cộng đồng cờ vàng lo sợ và ra sức chống đối là bởi họ đánh hơi thấy rằng về lâu dài nó có tác dụng tách những người thực sự yêu quê hương đất nước ở hải ngoại  ra khỏi ảnh hưởng cái cộng đồng cờ vàng, bầy đàn chống cộng sẽ bị thu hẹp và cô lập.
Thời điểm mà dân cờ vàng run sợ lo lắng  cho cái tiền đồ của mình không phải năm 2004, khi nghị quyết 36/NQ-TW ra đời mà từ năm 1994 khi BU bãi bỏ cấm vận VN và thiết lập bình thường hóa  quan hệ ngoại giao năm 1995. Nhưng chẳng lẽ cờ vàng chống BU? Vả lại có bao giờ cờ vàng dám chống BU ? , cho nên khi nghị quyết 36/NQ-TW ra đời cờ vàng bám ngay lấy để có cái cớ mà chống với mong mỏi CS càng suy yếu càng tốt bất chấp lợi ích quốc gia dân tộc.
Nghị quyết 36/NQ-TW nhắm đến đối tượng là 2, 7 triệu người Việt sống trên toàn thế giới và không ngừng tăng thêm ( con số năm 2004 , hiện nay đã là 4,5 triệu người sinh sống trên 100 quốc gia và vùng lãnh thổ). Trực tiếp thực hiện và cụ thể hóa công tác người Việt ở nước ngoài là Bộ Ngoại Giao, không thấy có chủ truơng và hoạt động nào nhắm vào dân cờ vàng cả. Không phải VN không chú ý đến đám này tuy nhiên chống lại hoạt động lật đổ, chống lại những thế lực gây nguy hại cho tiền đồ đảng CSVN không phải là nội dung nghị quyết này và cũng không phải là nhiệm vụ chính của bộ ngoại giao.
Thực hiện nghị quyết 36/NQ-TW  là nhiệm vụ của mọi ban ngành nhưng trực tiếp là bộ ngoại giao, trong đó có Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Ở Nước Ngoài do một thứ trưởng phụ trách. Chưa thấy cờ vàng có động thái nào chống lại những hoạt động của Ủy ban này trong suốt thời gian qua. Từ những Hội nghị Việt Kiều được tổ chức quy tụ kiều bào khắp thế giới cho đến việc tổ chức những chuyến đi thăm biển đảo , những trại hè cho thanh niên toàn thế giới, những cuộc giao lưu biểu diễn nghệ thuật  được  tổ chức rầm rộ đúng theo tinh thần nghị quyết 36. Không thấy lá cờ vàng nào phất lên mà chống. Đơn giản là họ không thể chống được việc thi hành nghị quyết 36 của đảng CSVN như họ hô hào. Chống lại một chính sách không ai khác hơn phải  là chính người dân trong nước lên tiếng mới có kết quả, cho rằng chỉ cần phất lá cờ vàng ở bên kia đại dương là có thể làm phá sản một chủ trương lớn của đảng CSVN là điều hoang tưởng .
Dân chống cộng cờ vàng cường điệu lên về sự đe dọa của nghị quyết 36 đối với tiền đồ cờ vàng vì lẽ rằng họ thấy được nghị quyết này hợp với lòng dân, chắc chắn sẽ thu hút được kiều bào hải ngoại về nước càng ngày càng nhiều,  sẽ giúp Việt kiều nhìn thấy đúng thực tế đất nước, bẻ gãy những xuyên tạc vu khống của họ, nâng cao hình ảnh của chính quyền VN và dĩ nhiên điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần chống cộng,  phương hại đến quyền lợi của đám chống cộng cờ vàng. Chính sách của chính quyền VN đối với người Việt ở nước ngoài sẽ tạo điều kiện huy động nguồn lực người Việt khắp nơi trên thế giới đóng góp cho sự phát triển của VN. Điều này sẽ  làm giàu cho đất nước nhưng lại nâng cao uy tín và hình ảnh của chính quyền VN là điều cờ vàng không bao giờ chấp nhận.
Cờ vàng lập ra đủ thứ Ủy Ban để chống lại nghị quyết 36. Chống lại một cái nghị quyết là điều hết sức mơ hồ, không thực tế vì để thực hiện nghị quyết này sẽ có rất nhiều  hoạt động của các bộ ngành  không thể chống hết được. Thế là họ gộp tất cả những hoạt động mà họ cho rằng “có lợi cho CS”,  là “thi hành nghị quyết 36” để phát động chống lại. Thi hành  thì phải có con người, nhưng họ không tìm đâu ra con người thi hành nghị quyết này trừ những người ở sứ quán, lãnh sự được BU bảo vệ. Thế nên họ chỉ biết cáo buộc lẫn nhau, chụp mũ cho nhau là thi hành nghị quyết 36, chụp cả lên đầu những ca sĩ ca hát kiếm ăn để có cái cớ mà chống.
Tầm nhìn của họ không qua khỏi cái cột điện Bolsa cho nên họ ra sức chống lại những cái nhỏ nhen không hề đe dọa đến lá cờ vàng nhưng lại họ không hề thấy và không thể chống lại được những hiểm họa to lớn sẽ làm cho cộng đồng cờ vàng trở nên lố bịch kệch cỡm và bị cô lập vì những trò nói láo bấy lâu nay bởi sự phát triển của truyền thông trong nước ra hải ngoại như vũ bão mà họ chỉ biết bó tay đứng nhìn.
Họ phát động biểu tình thậm chí gỉa gái xịt hơi cay vào một ca sĩ mà họ cho là  anh này đang tuyên truyền thi hành nghị quyết 36 của CS dù anh này chỉ hát vài bản nhạc tình đang  được giới trẻ hát ra rả hàng ngày. Ca sĩ này bị cáo buộc là thi hành nghị quyết 36 của CS chỉ vì  anh ta là Hội Viên hội liên Hiệp Thanh Niên VN một hội đoàn có 8 triệu thành viên, tập hợp thanh niên công tác xã hội.  Một hội viên Liên Hiệp TNVN chắc chắn không thể có vai trò gì trong việc thực hiện nghị quyết 36 của bộ Chính Trị. Lo sợ anh này đang thi hành  “văn hóa vận” là kiểu giải thích vô cùng ngu xuẩn mà chỉ có những cái đầu cờ vàng mới tưởng tượng ra. Lý do cáo buộc một hội viên hội LHTHVN tuyền truyền nghị quyết 36 của bộ chính trị là một cáo buộc lố bịch chưa từng thấy mà bất cứ người dân nào trong nước nghe qua cũng phải bật cười. Dốt nát về hệ thống chính trị của đảng CS đến như thế mà cứ vô tư và tự hào phơi bày cái dốt nát của mình, lại còn hồ hởi khoái  trá khi tấn công ca sĩ này cho rằng đã “tát được vào mặt cộng sản” mới là trò hề bất hủ mang nhãn hiệu cờ vàng.
Thế nhưng đối với  giàn nhạc Giao Hưởng Quốc gia tập trung những đảng viên CS thứ thiệt với lực lượng hùng hậu có thể xem là đội ngũ tuyên truyền văn hóa có tầm cỡ trình diễn tại Carnegie Hall một trong những nhà hát lớn và danh tiếng nhất nước Mỹ thì không thấy có bóng lá cờ vàng nào dám  hó hé biểu tình. Đơn giản là vì  khán giả ở đây có rất nhiều là người da trắng, mà cờ vàng thì bao giờ cũng rất  sợ phật lòng BU.
Chết nhát nhưng ba hoa là bản chất cố hữu của cờ vàng. Ngày xưa chưa đánh đã chạy,  quan càng to càng chạy nhanh, BU ho một tiếng là vãi cả ra quần.  BU hăm he vặn cổ tổng thống cờ vàng thế là tổng thống hoảng hốt ký ngay vào giấy khai tử chế độ.  Khi đánh hơi thấy ngày tàn cờ vàng cận kề, Tổng Thống cờ vàng chạy trước nhất, thủ tướng bám theo sau, tướng tá nối đuôi, chạy nhanh hơn  cả BU đến nỗi BU cũng phải  ngỡ ngàng. Khi bu đang tất bật lo di tản con dân mình thì tướng tá cờ vàng đã tẩu nhanh như có cánh. Quan càng to càng  thấy rõ tiền đồ cờ vàng trước nhất và chạy nhanh nhất, những con vịt  chậm chân đành ngậm đăng nuốt  cay tự động, tự nguyện  chui vào trại cải tạo.  CS chẳng cần phải tốn công bắt anh nào, chẳng anh nào dám trốn, để rồi sau này khi được định cư tại xứ BU trở thành những cái loa to mồm nhất  huênh hoang nhất. Nào là từng ở tù cộng sản, nào là cựu “tù chính trị” rồi tập hợp bầy đàn mặc quần áo lính chợ trời gắn lon lá cho nhau  hùng hồn ba hoa về “quân lực” của mình để chống cộng.  Xưa nay trên thế giới này chưa có anh “tù chính trị” nào lại khăn gói quả mướp tự nguyện chui vào nhà tù của đối phương để trở thành “tù chính trị” mà ba hoa như các anh cờ vàng này cả.
Trong trại cải tạo anh nào cũng phải học tập, phải làm bản thu hoạch kiểm đỉểm không đếm xiết, chẳng thấy anh nào dám ho một tiếng, anh nào cũng vâng dạ nhìn ra cái bản chất lính đánh thuê của mình, chẳng kiếm đâu ra cái khí phách cờ vàng. Nhưng sang Mỹ anh nào cũng to mồm phạch ngực khoe thành tích “tù chính trị”.
Bầy vịt này to mồm nhưng bản chất nhát gan cố hữu không thể nào giấu được. Nếu có anh nào dám xông pha chơi trội dùng nhiều quái chiêu chống cộng sẽ được tung hô làm anh hùng cờ vàng ngay. Chống cộng nhưng hễ thấy có hơi hám CS là cứ loạn cả lên. Cứ thấy có bóng dáng BU dính vào là hãi lắm  cho nên không bao giờ dám vẫy lá cờ vàng ở những nơi BU đang thưởng thức nghệ thuật dù đó là nghệ thuật do Cộng Sản biểu diễn.
Văn công CS tung hoành khắp thế giới chẳng có nơi nào cho rằng đó là tuyên truyền cho CS cả, chỉ nghe thấy những luận điệu này từ cái mồm mấy anh cờ vàng.
Đánh giá tổng kết của  Nguyễn Xuân Vinh được xem là một trong những lãnh tụ cờ vàng trong một bài phỏng vấn mới đây của báo Người Việt đủ cho thấy mấy chục năm qua cờ vàng bỏ bao công sức mà vẫn chưa nhổ được cọng lông  nào của CS làm vốn đối thoại. Chỉ cần nhổ được một cọng lông  CS thôi thì các thợ nổ Bolsa sẽ đưa cờ vàng  lên tầm thế giới nhưng điều tưởng chừng rất đơn giản ấy mà họ vẫn loay hoay gần bốn chục năm rồi. Khí thế lụi tàn, đồng hương rơi rụng, CS nó chẳng cần đánh chẳng cần đến nghị quyết gì mà cơ vàng cũng tổn thất nặng nề.
Các băng nhóm cờ vàng có đặc điểm là  hỗn tạp hổ lốn, chửi bới nhau, chụp mũ nhau, tự làm suy yếu nhau vì trong số này lẫn lộn người có học kẻ thất học, có trí thức, có cu li, có khôn vặt có ngu đần, có cả tâm thần tưng tửng.  Ứng xử thì  tự phát chẳng ai bảo được ai dẫn đến hành động vô văn hóa nếu không muốn nói là mất dạy mà chính họ với nhau cũng phải lắc đầu ngao ngán,  rùng mình bó tay. Nếu ai đó lên tiếng phê phán thì lập tức có ngay cái mũ Việt Gian, hay “thi hành nghị quyết 36” úp lên đầu. Cũng là thành viên chống công như nhau nhưng anh thì thích dùng chữ Việt gian để chụp lên đầu đối thủ, anh thì thích chơi chữ “bưng bô” cho nó đủ trọng lượng, nhưng có anh lại thích dùng chữ ” bú đít cộng sản” mới bõ tức. Có anh cũng cảm thấy xấu hổ với chiến hữu của mình nhưng sợ “bưng bô” đành phải chấp nhận sống chung với xú uế  của bầy đàn.
Kể từ ngày nghị quyết 36/NQ-TW ra đời năm 2004 đến nay kiều hồi gửi về VN từ 3 tỷ USD tăng lên 11 tỷ USD  năm 2011 và chỉ tính 6 tháng đầu năm 2012 đã đạt con số 6 tỷ USD. Theo đánh giá của Ngân hàng Thế giới (WB), VN đứng hàng thứ 16/30 quốc gia trên thế giới có lượng kiều hối chuyển về nhiều nhất
Đám chống cộng, chống nghị quyết 36 thế nào mà càng chống kiều hối càng ngày càng  tăng vọt như thế? Có bao giờ họ sơ kết cái công việc chống nghị quyết 36 đã làm cho CS tổn thất cái gì chưa?
Thi hành tinh thần  nghị quyết 36 36/NQ-TW, mới đây từ ngày 1-8-2012, kênh VTV4, quảng bá tại Mỹ với thương hiệu VTV America, chính thức được phát sóng trên 3 kênh của Đài Truyền hình MHz Networks có trụ sở tại Falls Church, Virginia. Đặc biệt, 60 phút chương trình tiếng Anh của VTV4 sẽ được phát sóng hằng ngày từ 11AM đến 12AM trên kênh MHz Worldview (MHz 10) tới 30 triệu thuê bao truyền hình số mặt đất, cáp, vệ tinh và telco trên khắp nước Mỹ. Đây mới chính là công cụ tuyên truyền nguy hiểm nhất của CS và là nguy cơ rất lớn  đối với cờ vàng nhưng khổ nỗi nó lại dính đến BU cho nên cờ vàng đành ngậm đắng  cuốn lá cờ vàng mà bó tay nhìn CS tung hoành trên đất BU. Chẳng thấy cái ủy ban cờ vàng nào ló cái đầu ra mà chống .
Có thể thấy cái vũ khí mà cờ vàng  dùng để “chống “ bấy lâu nay  vẫn chỉ là “lên tiếng” và “biểu tình”  . Những vũ khí này đang mất dần tác dụng, thậm chí phản tác dụng. Nó không còn là con ngáo ộp có sức đe dọa cộng đồng như những năm trước đây và hoàn toàn vô tác dụng đối với chính quyền VN mà họ đang ra sức chống. Chống chính quyền VN họ chỉ còn vũ khí nói láo nhưng từ khi truyền thông phát triển vũ bão, vũ khí nói láo đã không còn phát huy tác dụng mà còn bị lãnh những đòn hồi mã thương nặng nề.  Biểu tình và lên tiếng càng ngày càng cho thấy chỉ còn là sự tỏ thái độ giải tỏa uất ức , phản đối vu vơ của một số thành phần rất cực đoan không còn lôi kéo được quần chúng và hoàn toàn không đạt được hiệu quả “chống cộng”.
Cuộc biểu tình chống “cờ máu” nhân ngày quốc khánh VN năm 2012 chỉ còn có 7 ngoe cờ vàng vừa đủ chất lên một chiếc taxi là hình ảnh điêu tàn tiêu biểu nhất cho cái khí thế cờ vàng nó thê thảm như thế nào.
Thế nhưng người ta lấy làm ngạc nhiên rằng ngày 16.9.2012 vừa qua cờ vàng đã huy động được khoảng 300 người biểu tình chống nghệ sĩ Hồng Vân một nghệ sĩ hài từ VN sang biển diễn vở kịch “kỹ nghệ lấy Tây” một tác phẩm văn học lớn của VN mà dân cờ vàng không thể xuyên tạc được . Để tập hợp được con số này các cơ quan truyền thông cờ vàng đã bỏ ra cả tuần lễ để kích động. Nội dung kích động không phân tích được vở kịch “kỹ nghệ lấy Tây” nó nguy hại gì cho cộng đồng cờ vàng do đó phải  đánh vào lòng tự ái cờ vàng, rằng một đảng viên CS công khai “tuyên truyền nghị quyết 36”  giữa lòng “thủ đô tị nạn” là sự thách thức nghiêm trọng mà cờ vàng không thể bỏ qua. Đằng sau âm mưu kích động này còn có thế lực đen cạnh tranh thương mại nhưng những  cái đầu óc cờ vàng cực đoan thậm chí xuẩn ngốc không thấy và không cần biết nội dung và tác động “tuyên truyền nghị quyết 36” nó như thế nào , cờ vàng chỉ cần có cớ hội họp nhau hò hét để thỏa lòng tự ái và ghen tức. Cũng chỉ vì để hò hét thỏa mãn sự tức tối thỏa lòng tự ái hão mà đám đông cờ vàng đã thể hiện đúng bản chất hoang dã chỉ có thể dùng chữ “mất dạy” để mô tả. Một khán giả  mua vé xem kịch khi dược hỏi có sợ đám người đang biểu tình không đã thẳng thừng phát biểu mạnh mẽ rằng: ” Không lẽ thấy đàn chó mà sợ à tôi là người mà, tôi xem tụi nó là đàn chó mà thôi.” Cuộc biểu tình đã cho thấy rõ tính ô hợp, mất phương hướng và cờ vàng tự vả vào mặt mình bởi thái độ du côn man rợ bị kích thích theo phản ứng bầy đàn. Một cuộc tập hợp bầy đàn chỉ để hò hét với nhau phô  trương cái tinh thần mất dạy mà nói là để “chống cộng” như thế thì chắc chắn rằng người Việt chân chính sẽ tránh xa họ như tránh xa hủi khi nghe đến chữ “chống cộng”
Thời  hoàng kim  ngày nào với rừng cờ vàng tấn công áp đảo  Trần Trường một thời là niềm tự hào cờ vàng đã đi vào dĩ vãng. Chỉ có một tên dám treo cờ, ảnh lãnh tụ CS khiêu khích mà đã làm náo loạn cộng đồng cờ vàng, tập hợp được cả ngàn người biểu tình suốt 53 ngày đêm. Đó được xem như là một chiến tích oanh liệt và tự hào nhất về tinh thần đồng tâm chống cộng và đó là cuộc biểu dương lực lượng rầm rộ nhất mà cờ vàng cho rằng đã  răn đe được bọn CS nằm vùng. Sức mạnh ấy tưởng chừng rằng nó được nhân lên gấp bội với sự kế thừa của lớp trẻ tuy nhiên nó lại tuột dốc một cách thê lương như chiếc xe đứt thắng không phanh.
Đến hôm nay, có thể nói thẳng ra rằng hầu hết thế hệ thứ nhất của cờ vàng cực đoan đã tuyệt vọng và không còn trông mong gì thế hệ kế tiếp nối bước mình giải thể CS nữa rồi, nhất là lá cờ vàng nó đang càng ngày càng ngắc ngoải điêu tàn. Nhìn họ mấy  năm qua cứ loay hoay khoắng lá cờ vàng trong chậu rửa chân,  cố còng lưng  vớt nó lên nhưng dù có làm đủ mọi cách nó vẫn  tả tơi rách nát không còn cái uy lực như những ngày đầu sang đây nữa đủ thấy ngày tàn của nó đã cận kề.
Có một thời cờ vàng là biểu tượng của quyền lực người quốc gia chống cộng. Không ai có thể xem thường lá cờ này nếu muốn yên ổn làm ăn. Chỉ cần phất lá cờ này lên là bọn CS, bọn Việt Gian thân cộng co rúm người lại, chỉ cần phất lá cờ này lên là có tiền. Cờ vàng oai như thế cho nên ai cũng phải nịnh và vinh danh cờ vàng. Đám tiệc đám cưới  ma chay, họp hội  người ta cũng treo cờ vàng để khẳng định lập trường quốc gia dù chẳng biết người ta có chấp nhận nó hay không. Ở đâu có cờ vàng là ở đó hừng hực khí thế quốc gia.. Nếu loài  thú hoang đánh dấu lãnh thổ của mình bằng mùi nước tiểu  đái lên gốc cây, thì cờ vàng được phất lên như là một biểu tượng đánh  dấu lãnh thổ xác định lằn ranh quốc cộng. . Bất cứ ai không chấp nhận lá cờ vàng, bất cứ ai miệt thị lá cờ này là phải chống đến cùng .
Thế mà ……
Hãy  gõ vào máy tính để tìm  cụm từ “cờ vàng trong chậu rửa chân” mà xem, có đến 104.000 kết quả của google chỉ đến chỗ chứa lá cờ vàng  là cái chậu rửa chân. Không ai nghĩ được rằng có ngày  lá cờ “biểu tượng Quốc Gia”  kia lại an vị trong cái chỗ dơ dáy   mà chết thê thảm đến  như thế.
Ngày lá cờ vàng bị dìm vào chậu rửa chân nhiều người  đã hình dung được nó đã bắt đầu đi vào giai đoạn chết lâm sàng. Kẻ bị cho là chống đối miệt thị cờ vàng không còn lén lút, không còn giấu mặt, thế lực cờ vàng bị thách thức nghiêm trọng,  dù có là CS hay không thì đây là minh chứng cho thấy bắt đầu có sự công khai chống lại băng đảng cờ vàng. Nó  công khai khiêu khích bằng cách  nhúng cờ vàng  vào chậu rửa chân,  nó công khai ca tụng lãnh tụ CS, hành động khiêu khích gấp trăm lần tên Trần Trường. Nó miệt thì quân dân cán chính VNCH  rồi nó  cúi rạp mình nhận sai lầm. Cờ vàng  biết nó chơi đểu nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn vì chúng nó cũng tự nhận là chống cộng vẫn tôn thờ  cờ vàng, và nhất là cờ vàng đã mỏi gối chồn chân sức cùng lực kiệt, chấp nhận giậu đổ bìm bìm leo.
Cờ vàng luôn huênh hoang tự cho mình là một thế lực khả dĩ “đối thoại “ để yêu sách với chính quyền VN. Hơn ai hết, chính quyền VN hiểu rõ cờ vàng họ là ai và cái “thế” và “lực” của họ như thế nào. Chỉ nhìn cái “quân lực “ của họ đủ thấy họ hoang tưởng ra sao. Một quân lực chỉ có quân không có lực. Quân thì chỉ có quan không có lính, chỉ có già không có trẻ. Một quân lực mà vũ khí chỉ có lá cờ vàng cây súng nhựa và . .. cái mồm. Một quân lực óc nhỏ,  gan teo,  chỉ có cái mồm to mà đòi giải  thể chế độ CSVN  đang là bạn bủa BU.
Hành xử phi dân chủ để đòi hỏi dân chủ là cái đặc diểm lố bịch nhất của cộng đồng cờ vàng.  Sử dụng đám đông để cả vú lấp miệng em, dùng cái nhãn hiệu tị nạn CS để buộc mọi người làm theo ý mình, nói có lợi cho mình ngăn chận tư tưởng đối nghịch là cách cờ vàng từng  làm để áp đảo, răn đe và thao túng cộng đồng, và dường như đó là cách duy nhất không thay đổi mấy chục năm qua.
Không phải nghị quyết 36 không phải CS, không phải BU mà chính cờ vàng đang tự giết chết mình. Dù có nghị quyết 36 hay không với tốc độ phát triển truyền thông bùng nổ như hiện nay cái bộ mặt thật cờ vàng đã hiện rõ không còn che đậy được nữa, không còn lừa bịp được, không còn nói láo được.  Chưa cần biết CS tốt hay xấu, khi nhìn thấy được bộ mặt thật cờ vàng  người Việt hải ngoại càng ngày càng xa la lánh họ, vì thế cho nên số lượng “Việt gian” càng ngày càng tăng vọt ở ngay chính tại cái “thủ đô tị nạn “ của cờ vàng là điều không ai ngạc nhiên .

No comments:

Post a Comment