2016/08/09

MC PHAN ANH KHÓC CÁC ANH CHỊ Ạ

Cuteo@


Nhìn anh ấy khóc, mình cũng khóc theo, xong chồng mình bảo: Nước mắt cá sấu, nước đái nồi đình, khóc, khóc cái đéo! Mình câm tịt.

Anh MC Phan Anh khóc trên sân khấu chưa đủ, anh về khóc trên facebook. Tài thật. 

Đọc bài anh ý viết ở link dưới mà vãi linh hồn và vẫn đéo hiểu vì sao anh khóc?


Phan Anh là MC nổi tiếng, nhưng thú thật, tôi đéo biết anh ta nổi tiếng vì cái gì. Gần đây, anh ta bước sang xới dân chủ, nhưng nói thật, trình lịch sử chính trị, thì anh ta chỉ là con rận hàng bét.

Vẫn luận điệu của lũ bò vàng 3 sọc vong nô Phan Anh viết: "Và tôi cũng đã từng lên biên giới, đứng trên cột mốc nhìn về phía bên kia, nơi mà theo người dân kể và sử sách ghi chép, nơi đó đã từng thuộc về lãnh thổ Việt Nam mà lòng buồn man mác. Và tôi đã choáng váng khi nghe thông tin về cuộc chiến tranh biên giới vốn không được kể nhiều trong SGK, những tội ác vô cùng man rợ mà lính Trung Quốc đã gây ra cho thường dân vô tội. Ôi, người anh em, ôi người đồng chí... Và tôi đã đi qua những Bảo Lộc, Vị Xuyên, Cam Đường.. nơi nhiều chứng tích lịch sử để mặc lớp bụi thời gian quên lãng. Thực lòng đó là điều tôi đau nhất! Vì chúng tôi phải bỏ qua một phần lịch sử!"

Đây là giọng của lũ giòi bọ dân chủ: "Vì các hoạt động tổ chức tưởng niệm những chiến sỹ, những người đã hi sinh cho chiến tranh biên giới một thời gian dài có thông tin là bị hạn chế, thậm chí là bị ngăn cản. 

Phan Anh khóc như đúng rồi rằng: "Vì ngay cả việc tôi xin được chỉ thẳng tên chính quyền Trung Quốc để phản đối trong trường quay mà lúc phát sóng đã không còn thấy nữa rồi. Thôi thì, tôi hiểu lý do là thời lượng phát sóng nên tất nhiên biên tập cần rút gọn lại. Tôi cũng làm việc trong bộ máy, nên tôi hiểu lắm: nó rất đúng quy trình. Chúng ta không nên làm những chuyện tổn hại cho quốc gia!".

Để tránh phải gãi háng, xin được nhường lời cho một bạn Fcebook: Anh Phan Anh ạ. Dân tộc này suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước, thì đã không ít lần phải đứng lên, chiến đấu và hi sinh với thế lực xâm lược từ phương Bắc. Bao máu xương của các thế hệ tổ tiên đã hi sinh để đất nước mang hình dáng như ngày hôm nay, một tấc đất cũng là máu, là xương, là bất tử. Suốt mấy nghìn năm dẫu là “chàng tí hon” thì dân tộc này vẫn luôn ngạo nghễ bên cạnh “ông hàng xóm lớn xác” và chưa bao giờ bị khuất phục. Những trang lịch sử mà anh hay tôi được học, chúng ta có thể thấy rõ những chiến thắng chống quân xâm lược phương Bắc từ thời vua Hùng đến thời Quang Trung. Cả trong thời đại Hồ Chí Minh, dân tộc này cũng đã giáng trả thế lực bành trướng phương Bắc những đòn đánh sấm sét để chúng rút về trong sợ hãi và lê lết trong thất bại nhục nhã. Nhưng anh hãy hiểu rằng, chỉ một sự kiện trong một khoảng thời gian chừng một tháng thì những gì chúng được nói đến trong cuốn sách giáo khoa lịch sử mà chúng ta vẫn thấy là quá đầy đủ, và chúng ta chưa bao giờ che giấu năm 1979, chiến tranh biên giới phía bắc đã nổ ra và nhân dân ta đã đập tan âm mưu xâm lược của bọn bành trướng phương Bắc, không hề che giấu như anh đã nói anh Phan Anh ạ. Tôi muốn anh biết rằng, dù chỉ một người ngã xuống cho độc lập và tự do của đất nước thì dân tộc này cũng đời đời biết ơn, huống hồ hàng ngàn đồng bào ta đã ngã xuống để bảo vệ vững chắc biên cương. Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ rồng cây, đó là điều mà từ khi lọt lòng mỗi người Việt Nam đã được dạy, và dân tộc này không bao giờ lãng quên những con người đã ngã xuống trên mảnh đất biên giới năm nào. Đảng và Nhà nước, nhân dân Việt Nam luôn tri ân họ và những hoạt động đền ơn đáp nghĩa hay chính sách với họ vẫn luôn được thực hiện đầy đủ. Là máu, là xương người Việt Nam thì không một ai lãng quên, không bao giờ. Đó là điều chắc chắn. Nếu lãng quên hay bị cản trở thì chúng ta đã không nói về điều đó thoải mái như ngày hôm nay đâu anh ạ.

Tôi muốn hỏi anh rằng cuốn sách nào nói Đặng Tiểu Bình là vĩ nhân? Anh hãy đặt câu hỏi cho nhà xuất bản in ra cuốn sách đó, sao lại vì tiền mà bán rẻ lương tâm ca ngợi một kẻ đã khiến bao gia đình nơi biên giới tan nát. Và anh cũng hãy đặt câu hỏi cho những kẻ vì lợi nhuận mà đầu độc đồng bào mình bằng các chất hóa học, không có chúng thì chẳng hàng hóa nào của Trung Quốc độc hại mà lại đến tay người tiêu dùng khiến cho đoạn đường từ nhà đến nghĩa trang gần hơn bao giờ hết. Đừng lúc nào cũng thần hồn nát thần tính rồi cái gì cũng vu cho Trung Quốc khi mà nhiều kẻ đang tâm gây hại cho chính đồng bào mình vì lợi nhuận anh ạ.

Tôi muốn nhắc để anh nhớ dân tộc này luôn ngạo nghễ ngẩng cao đầu khi đứng cạnh Trung Quốc. Và dân tộc này vẫn nhớ rằng Hoàng Sa và một phần Trường Sa đã bị Trung Quốc cưỡng chiếm. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã từng thẳng thắn chỉ ra điều đó trên diễn đàn quốc tế. Anh có hiểu ngày nay không phải là thời mọi bất đồng và tranh chấp được giải quyết bằng chiến tranh? Anh có hiểu vì sao Việt Nam lên tiếng “quan ngại và phản đối”? Đó là chúng ta cho thấy sự tuân thủ pháp luật quốc tế, và nếu ta đáp trả đó là việc tự vệ chính đáng. Ta là chính nghĩa và ta tranh thủ điều đó để nhận được sự ủng hộ của bạn bè quốc tế, anh Phan Anh ạ.

Cha mẹ anh, các bác các chú là đồng đội của họ mà anh biết đã hi sinh vì Tổ quốc. Đúng, họ không dạy anh biết ơn nhưng được hưởng hòa bình và ổn định như ngày hôm nay, anh phải thấy đó là ân huệ, và cống hiến cho đất nước, xây dựng đất nước giàu mạnh cho xứng đáng với sự hi sinh của họ. Là người của công chúng, thiết nghĩ anh cần suy nghĩ nhiều hơn trong những lời nói của anh. 

Đừng biến nước mắt của mình thành nước mắt cá sấu, anh Phan Anh ạ.

No comments:

Post a Comment