2016/08/02

“MA” CỘNG SẢN VÀ “CƠM” QUỐC GIA

Xichloviet



“Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”
Đó  là câu nói từ cái thưở còn oanh oanh liệt liệt của cờ vàng dùng để  tố khổ những người lãnh lương, hay bổng lộc của  VNCH nhưng lại có cảm tình hay hoạt động hẳn cho “phía bên kia”.
Cơm ở đây được hiểu là bổng lộc quyền lợi.   Thế nhưng bổng lộc quyền lợi cũng không phải là của  “quốc gia” các anh làm ra. Nó chẳng thể có nếu không có cái hầu bao của bu. Cờ vàng  làm gì có “cơm” mà bảo rằng “cơm quốc gia”?  Cơm của các anh hoàn toàn là của bu cả thế thì các anh phải nói rằng ăn cơm bu mới chính xác chứ ?
Thế nhưng thừa biết rằng  nói “ ăn cơm quốc gia thờ ma CS”  để cho nó có vần chứ các anh ai cũng biết tỏng ra là người ta thờ Phật thờ thần thờ thánh chẳng ai lại đi thờ ma bao giờ, vả lại nói cho đúng mà có vần  thì nó phải  là “ ăn cơm bu thờ …. CS , nhét chữ gì vào bây giờ cho nó có vần đây , khó nói quá phải không các anh ?
Các anh cũng biết rất rõ là CS cũng không phải là ma mà là kẻ thù các anh, là  một thế lực làm cho các anh  và cả bu các anh cũng  phải run sợ. Nếu có thể gọi là ma thì họ là cái bóng ma xuất quỷ nhập thần  làm cho các anh mất ăn mất ngủ.  CS nó làm cho bu các anh thất điên bát đảo ngay khi vướng vào cuộc chiến VN, tiến thối lưỡng nan đến nỗi cuối cùng  chỉ mong thực hiện được điều tưởng chừng là rất đơn giản là  “rút lui trong danh dự” cũng không xong,  rút mãi cũng không ra. Năm đời tổng thống Mỹ nuôi cơm các anh  làm các anh ỷ lại cũng phải. Nhưng bu nuôi các anh  không phải để các anh ăn báo cô mà  để các anh tồn tại và cũng chính là để nuôi cái danh dự của chính mình, chứ cơm bu đâu phải đào được ở dưới đất, vớt được dưới biển đâu  mà không tiếc.
Nhưng rồi cứ như là định mệnh, danh dự bu vớt  mãi mà không cũng  được đến nỗi dù không bao giờ muốn nhưng bu bị buộc  không thể dùng  từ ngữ nào khác là “ thua cuộc” để cuốn cờ khỏi VN. Hệ lụy là  cơm bu của các anh cũng phải bớt dần khẩu phần vì các anh tệ quá bu không còn kỳ vọng được gì nữa.
Cờ vàng các anh thường  hay bắt chước nhau nói như con vẹt những câu nói chống cộng dễ thuộc dễ nhớ, dễ phát tán,  để tự khích lệ mình, khích lệ nhau . Giống như câu nói “Đừng nghe những gì CS nói hãy nhìn những gì CS làm” của Nguyễn Văn Thiệu.   Câu nói “ăn cơm quốc gia thờ ma CS” các anh truyền miệng nhau nhão nhoét đến nỗi gần như anh cờ vàng nào cũng thuộc để chụp mũ kẻ khác . Nói như con vẹt thôi nhưng không một anh nào hiểu được tại sao chuyện “thờ ma cộng sản “ nó cứ lan tràn như dịch .
Phát biểu như vậy nhưng các anh cờ vàng có  bao giờ tự đặt câu hỏi một cách nghiêm túc rằng tại sao các chiến hữu của các anh làm cái việc  ”thờ ma cộng sản”  có vẻ như nghịch thường như thế để phân tích mà đối phó không ?  Không hề có, các anh  chỉ xem đó là sự “phản bội” của người quốc gia, đơn giản giống  như là sự “nghỉ chơi” với nhau của trẻ con, giống như  vô vàn những hành động  bất  mãn đời thường khác.
Lịch sử cho thấy có vô số người “Ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhiều người trở thành nhân vật huyền thoại như Phạm Xuân Ẩn, Nguyễn Thành Trung, Phạm ngọc Thảo v.v…. Mà mãi đến khi chấm dứt chiến tranh các anh  mới biết những nhân vật” thờ ma cộng sản này” không phải chỉ thờ suông mà  chính họ “ăn cơm quốc gia “ thật sự  nhưng lại đứng hẳn về phía đối nghịch của các anh chống lại các anh,  là đối thủ vô cùng nguy hiểm góp phần làm cho chế độ của các anh sớm tiêu tan, giúp cho “quân lực” của các anh ghi tên vào kỷ lục chiến tranh thế giới là thua mà phải cởi quần. Để lộ ra rằng  “quân lực “ hạng tư thế giới nhưng lại hạng nhất thế giới về tốc độ bỏ chạy.
Như thế thì con “ma cộng sản” phải có cái ma lực ghê gớm mới có nhiều người quốc gia các anh phải “thờ” để rồi khiến  “người quốc gia” các anh phải điêu đứng vì họ ?  Đúng thế, các anh ca cẩm nhưng chưa có anh nào có thể lý giải được cái thực tế phũ phàng này,  vì lý giải được thì chắc chắn các anh sẽ có cái nhìn khác về cộng sản và  không thể khinh địch được, không thể nghĩ rằng cái gì CS cũng tồi,  chắc rằng các anh không thua nhanh đến thế. Sau khi VNCH các anh tan hàng một cách nhục nhã,  nhiều anh mới đặt câu hỏi “tại sao” thì đã quá muộn rồi.
Bắt chước bu cho nên hệ thống tâm lý chiến VNCH của các anh  nói láo vô tội vạ chỉ cần đạt mục tiêu trước mắt là hướng căm thù người dân về phía đối phương. Những điều khốn nạn tồi tệ của chế độ các anh  bị các anh  bưng bít tối đa và bất cứ gì có thể  xuyên tạc về đối phương được các anh khai thác triệt để. Các anh nói láo để người dân tránh xa CS, nhưng dần dà các anh lại tin vào chính những lời nói láo của mình, cứ tưởng nó là sự thật và các anh sợ chính cái bóng ma CS do các anh tưởng tượng ra.
Bu các anh dùng “cơm”  để mua sự nô lệ của các anh, Chế độ VNCH các anh  sử dụng “cơm bu”  để mua sự trung thành của quân cán chính, cho nên các anh  luôn đề cao cơm quốc gia, cho rằng “cơm quốc gia” được bu đài thọ chắc chắn sẽ ngon hơn cơm cộng sản và  đủ sức giữ chân những quân nhân viên chức không phản bội theo phía bên kia được. Các anh biết chắc rằng “cơm” CS không thể bằng cơm bu của các anh cho nên các anh cho rằng  lý do thờ ma CS vì “cơm” chắc chắn không thể xảy ra.
Các anh luôn lấy “cơm quốc gia” làm thước đo để so sánh với “cơm” cộng sản, các anh hãnh diện vì thứ cơm được cho không này và nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ cạn vì các anh là con đẻ của bu, chẳng thể nào bu cắt cơm các anh được. Các anh nghĩ rằng đã là “tiền đồn” của bu thì bu phải có bổn phận bón cơm cho các anh đầy đủ . Thế mà có kẻ lại ăn cơm bu mà lại “thờ” CS thế mới cay, thế mới lạ, thế mới khó hiểu nếu không muốn nói là “huyền bí” đối với các anh.
Tất cả những gì các anh gán cho người CS là vô cùng tồi tệ không có điểu gì tốt đẹp, cho nên nếu bảo rằng người quốc gia phản bội vì CS nó tốt hơn người quốc gia  thì chắc chắn các anh sẽ giẫy nẩy lên mà phản đối. Chính cái não trạng được lập trình như vậy đã làm u mê các anh và cho đến lúc vắt giò lên cổ chạy vẫn chưa thể lý giải được con ma CS nó mê hoặc người quốc gia bằng cái gì.
Thực tế người CS không ràng buộc người lính hay cán bộ của họ vào tập thểbằng “cơm” mà bằng lý trí tình cảm, bằng lý tưởng, bằng lòng căm thù giặc. Một trong những lý do các anh phải tụt quần là các anh không thể hiểu nổi thế nào là chiến tranh nhân dân, các anh cho rằng đó chỉ là luận điệu tuyên tuyền mị dân của CS mà không thể hiểu được đó là sức mạnh vô song  chỉ những người CS mới tận dụng được.
Người dân theo CS cũng không phải vì miếng cơm mà còn dành cả cơm của họ cho CS. Cơm CS không đủ ăn, người lính cũng chẳng có lương, vậy mà chẳng biết làm thế nào họ lại hình thành được cái ma lực để  những người quốc gia phải “thờ” mới lạ. Đằng sau sức mạnh giúp hai triệu dân công hy sinh mọi thứ  phục vụ cho chiến dịch Điện Biên Phủ bằng cơm nắm là cái gì các anh không cần biết thì làm sao các anh hiểu được những người quốc gia các anh tự nguyện “thờ ma CS”?
Được bu bú mớm các anh rất hãnh diện, hình ảnh của bu là hình ảnh của sức mạnh, là hình ảnh của sự giàu có. Cho nên hưởng được một tí cơm bu các anh đã vội sung sướng tự hào nhận mình là “hòn ngọc viễn đông” là quân dội hạng tư thế giới,  xem đối phương là loại thổ phỉ “răng đen mã tấu” chiến đấu chỉ vì gọng kềm thép của kỷ luật, khi lâm trận phải buộc mình vào súng để tử thủ thì đánh đấm gì. Có bu bảo trợ cho nên các anh xem thường đối thủ, các anh khinh địch. Các anh tin một cách mãnh liệt rằng  bu cần các anh làm tiền đồn chống cộng cho nên các anh không bao giờ chết vì đói. Thế nhưng đau đớn thay điều bất ngờ khủng khiếp nhất chưa bao giờ các anh nghĩ đến đó đã thật sự xảy ra. Các anh bị bu bỏ đói đúng theo nghĩa đen và lúc ấy các anh mới bắt đầu nhận ra sự nguy hiểm khi cơm bu bị cắt khẩu phần.
Thời VNCH , nền kinh tế các anh hoàn toàn dựa vào bầu vú bu, hầu hết vùng nông thôn nằm trong vùng VC kiểm soát “cơm quốc gia” hoàn toàn do bu bú mớm. Những kẻ hưởng lợi từ “cơm quốc gia” đều nằm trong bộ máy cai trị của các anh, Cơm bu có ý nghĩa quyết định đến sự tồn vong của cờ vàng. Khi bu cắt cơm ngay lập tức cờ vàng các anh hoảng loạn. Nền kinh tế các anh không có gì để tự nuôi mình, đói quá các anh phải  rao  cầm cố con vịt trời thì đã đến lúc các anh đã đến bước đường  cùng. (1) Các anh hốt hoảng lo sợ nhưng chẳng biết bấu víu vào đâu, xung quanh, cả thế giới này chẳng có ai đoái hoài đến cái “tiền đồn “  VNCH của các anh cả,  rốt cuộc các anh cũng lại phải nắm lấy cái váy bu mà kêu gào  lạy lục.(3) Lần đầu tiên các anh nhận thấy miếng “cơm quốc gia” chan đầy uất hận, hận nhưng vẫn chưa biết nhục.  Lần đầu tiên các anh thấm thía cái thân phận nô lệ nó ê chề như thế nào. Thế nhưng sở dĩ cho đến nay các anh vẫn còn phất lá cờ vàng kêu gào cũng chỉ vì các anh chẳng bao giờ  giờ biết nhục là gì,  bời vì các anh vẫn cảm thấy hãnh diện  dưới lớp váy bu. (xem bài  “cái thế của quốc tịch Mỹ”  http://kbchn.net/news/Vui-Cuoi/The-Cua-Quoc-Tich-My-14115/ )
Một bài tự sướng mang đậm chất nô lệ và ngu không đụng hàng rất đặc trưng cờ vàng . Nó rất điển hình cho hầu hết các não trạng cực đoan đặc sệt ngu xuẩn .  Dưới trướng bu các anh đã hơn một lần ngậm đắng nuốt cay nhưng các anh không bao giờ có thể mở mắt ra nhìn thế giới cũng chỉ vì bầu trời của các anh  là cái váy bu,  cả thế giới của các anh nằm gọn trong cái váy đó. Tất cả những gì của bu đều là chuẩn mực không tì vết. Các giá trị của bu là khuôn mẫu cho toàn cầu không cần bàn cãi, các anh hãnh diện được ở trong cái váy bu. Các anh  không cảm thấy an toàn khi ra khỏi cái váy đó cho nên  không thể làm gì một cách tự tin khi không có hơi hám của cái váy này. Các anh làm gì cũng luôn phất lá cờ bu cùng lá cờ vàng cũng là vì thế.
Sang định cư ở xứ bu mà các anh còn dùng câu “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản “ thì các anh đã vạch  cho thiên hạ thấy các anh là con vẹt ngu không còn chỗ nói, dù rằng những người các anh chỉ trích chỉ nói những sự thật tốt đẹp của CS. Cơm quốc gia ở xứ bu không được bu ban phát hào phóng để các anh nuôi bộ máy cờ vàng nữa chỉ đủ cho mỗi anh sống để rửng mỡ biểu tình. Nhưng cái lưỡi các anh thật là dẻo, các anh mô tả  tả ngụy biện rằng  “cơm quốc gia “  là lợi ích do cộng đồng Mỹ gốc việt mang lại. Một tờ báo bán chạy được xem là nhờ sự ủng hộ của cộng đồng, do đó đang hưởng lợi từ cộng đồng, đó là cộng đồng “người quốc gia” cho nên  các nhà báo bán được báo là đã  “ăn cơm quốc gia” không thể “thờ ma cộng sản”.
Các anh vơ  tất cả những dịch vụ phục vụ cho người Việt vào chung cái mối “cơm quốc gia” của các anh, thế là các anh cho rằng bất cứ ai cung cấp dịch vụ và hưởng lợi từ công sức của chính mình cũng phải biết ơn cộng đồng đã nuối dưỡng mình, đã mang cho mình miếng “cơm quốc gia”.
Các anh đã bỏ bao công sức suốt 53 ngày chỉ  để biểu tình “cắt cơm” cho bằng được ông Trần Trường vì ông này “thờ ma cộng sản”. Các anh đã thắng lợi và vô cùng hãnh diện và mừng rỡ khi đập được nồi cơm của ông Trần Trường dù ông ta chẳng liếm láp miếng cơm quốc gia nào, các anh  xem đó là đòn răn đe đối với bất cứ thằng nào dám bước ra khỏi lằn ranh “chó đái “ (2) của các anh.
Ma cộng sản không có thực, nó chỉ có trong nỗi ám cờ vàng. Nhưng chính các anh đang thờ một con ma đúng nghĩa là con ma cờ vàng. Con ma này đã chết quá lâu rồi. Cái ngu của các anh là khấn vái suốt mấy chục năm tin rằng nó  sẽ sống lại để các anh lại có cơm bu mà rung đùi phe phẩy. Nhớ nó quá các anh năm nào cũng phải “quốc hận” để nhắc nhở nhau,  kể lể đủ điều rồi cuối cùng bao giờ tụ tập nhau cũng phải  vẫy cái lá cờ vàng làm cho nó không thể siêu thoát được
Ngày nào các anh không còn thờ con ma cờ vàng thì ngày ấy các anh mới bớt ngu muội. Ngày nào các anh đủ khôn và can đảm vén váy bu nhìn ra thế giới ngày ấy con mắt các anh mới được sáng ra,  con ma CS mới thôi ám các anh. Các anh hãy để cho lá cờ vàng siêu thoát và chắc chắn rằng điều này sẽ làm cho các anh thanh thản, không còn trăn trở ray rứt vì cay cú để  dọn đường cho mình  đi vào cõi vĩnh hằng với những giấc mơ và kỷ niệm cờ vàng đẹp bên bu ngày nào.
(1)   Nguyễn Văn Thiệu Tổng thống VNCH đề nghị thế chấp mỏ dầu Bạch Hổ  để vay tiền dù nó mới ở giai đoạn thăm dò.
(2)   Loài chó hoang lấy nước đái để đánh dấu  để tạo lằn ranh lãnh thổ. Điều này giống hệt cờ vàng dùng lá cờ vàng để thể hiện lập trường quốc gia  đánh dấu “lằn ranh quốc cộng” .
(3) Xem “Khi đồng minh tháo chạy “  xuất bản năm 2005 của Nguyễn Tiến Hưng Tổng Trưởng kế hoạch  của    VNCH

No comments:

Post a Comment