Mấy năm gần đây, cứ khi bắt đầu công bố điểm trúng tuyển vào các trường ĐH, người ta lại thấy " Tâm thư" tràn ngập, ướt sũng trên khắp các mặt báo. Chủ yếu vẫn là em X, Y, Z dù đạt trên 30 điểm nhưng vẫn trượt Học viện A, B, C vì lỗi của bố từ bao năm trước. Hoặc em H, Y, K đỗ trường M, N, P nhưng do nhà nghèo nên ko có tiền để nhập học... vân vân và mây mưa...
Hai thí sinh đạt điểm 30,5 điểm nhưng không đỗ trường CAND đã viết tâm thư lên Chủ tịch nước và Bộ trưởng Bộ Công an. |
Ngay sau đó là đại diện các trường, ngành, cơ quan chức năng giải thích, động viên, hứa hẹn.
Cũng có em tìm được cái kết như mình muốn, có em thì ko. Nhưng tựu chung lại, trong cả 1 quãng thời gian, cộng đồng mạng như phải sống trong ngập tràn những ỉ ôi, xin xỏ, oằn èo đến phát mệt.
Mới hỏi lại: Trước khi thi, các e có biết quy định, quy chế tuyển sinh của trường, ngành mình đăng ký ko? Biết tại sao còn cố tình đâm đơn trong khi còn quá nhiều lựa chọn khác? Cá biệt, có e còn cố tình khai gian hồ sơ, sau khi trúng tuyển cán bộ tuyển sinh mới xác minh ra. Những người mang tư tưởng gian lận từ khi mới vào đời ấy, liệu có xứng đáng được vào ngành, nhất là ngành đòi hỏi cực kỳ khắt khe về lý lịch? Và các e nhà nghèo nữa, trước khi thi e chắc ko nắm được gia cảnh nhà mình? Ko có những tính toán, phương án gì về lập thân, lập nghiệp sao, để đến lúc đỗ rồi mới kêu than ko có điều kiện theo học? Chả lẽ với e ĐH là con đường duy nhất để thành người?
Hỏi thế thôi chứ không cần nghe lời trả lời. Vì phân tích kỹ ra, thấy nhiều chủ nhân của Tâm thư dù học giỏi nhưng lại mang trong mình sự ỉ lại, dựa dẫm, kể cả dối trá ngay từ khi còn quá trẻ. Với những tính cách như vậy, ai sẽ dám tin dùng các em?
Vì vậy, thay vì khóc lóc, cầu xin ai đó giúp mình, các e nên tự tin, bản lĩnh chọn cho mình 1 con đường khác. Con đường ấy các e được ngẩng cao đầu bước, ko cần mang nợ và dựa dẫm ai cả. Nếu các em giỏi như số điểm của mình, các em đâu thiếu nơi để thể hiện và thành công?!?
Tiện thể, cũng nhắn em Ngô Thanh Vân xinh đẹp: Em ko cần phải khóc khi phim của e ko được chiếu trên hệ thống rạp của CGV. Bởi nếu phim của em hay thật sự, thiếu gì rạp chào đón, xin phép được chiếu? Em giỏi, bản lĩnh thế, hãy nghĩ cách làm sao để cho ra lò những bộ phim mà CGV phải chủ động đến xin em để được chiếu, buộc họ phải là người khóc hận khi bị em chối từ chứ, sao phải khóc lóc tủi thân làm gì?
Đừng khóc khi ko cần phải thế! Nước mắt ko có nhiều đâu nên hãy để dành cho những điều ý nghĩa hơn các em ạ. Các em có khóc mãi được cả cuộc đời ko? Ko cần các em khóc, mưa đã giăng khắp nơi rồi...!!!
No comments:
Post a Comment