2016/01/20

TỬ SĨ VNCH CHẾT Ở HOÀNG SA CÓ XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC TÔN VINH THÀNH "ANH HÙNG LIỆT SĨ"?

http://trelangblogspotcom.blogspot.com/2016/01/tu-si-vnch-chet-o-hoang-sa-co-xung-ang.html

KhanhKim@

Tử sỹ VNCH chết ở Hoàng sa Liệu có xứng đáng được tôn vinh thành Anh hùng Liệt sỹ

Ngày 17/1/2016 tại đảo Lý Sơn tỉnh Quảng ngãi, trong diễn văn lễ khởi công xây dựng Tượng đài Nghĩa sỹ Hoàng Sa. Ông Đào Ngọc Tùng Chủ Tịch TLĐLĐVN nói “42 năm trước, ngày 19.1.1974, Trung Quốc dùng vũ lực cưỡng chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, 74 sĩ quan, binh sĩ quân đội Việt Nam Cộng hòa đã kiên cường chiến đấu bảo vệ đảo và hy sinh vĩnh viễn nằm lại ở vùng biển Hoàng Sa. Máu của những người con đất Việt dù trong những hoàn cảnh lịch sử khác nhau đã đổ xuống để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ tổ quốc Việt Nam yêu dấu. Ghi nhận công ơn to lớn đó, chia sẻ nỗi đau của những người vợ, người con có người thân đã hy sinh bảo vệ Hoàng Sa 1974 và Trường Sa 1988 là việc làm rất cần thiết của cả cộng đồng và xã hội”.

Được thể, một số báo lề trái và bọn phản động nước ngoài, những kẻ đã từng một thời ôm chân ngoại bang, được dịp hả hê coi đó “Chính quyền đã công nhận người lính VNCH đã hy sinh để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc”, một số lều báo trong nước được cho là Báo chí cách mạng cũng không biệt nổi trắng đen, “Nhìn Gà hóa Quốc, biến Cú thành Công”, "vàng thau lẫn lộn" khi vô tư, gọi các chiến sỹ CM đã hy sinh vì dân tộc với tử sỹ của chính quyền Ngụy tay sai ngoại bang VNCH cùng là Liệt sỹ.




Người viết, khẳng định, vinh danh Tử sỹ VNCH thành các anh hùng liệt sỹ của dân tộc VN là không thể, không bao giờ. Bởi lẽ chính họ là đại diện cho một chính quyền tay sai, bán nước VNCH. Chúng ta tự hỏi tại sao lại phải vinh danh những Tử sỹ VNCH ở Hoàng Sa? Nếu làm như thế chẳng khác nào chúng ta quên đi nhân tâm của đại đa số người dân trong nước. Đặc biệt là hàng triệu gia đình của hai miền Nam Bắc đã mất người thân dưới họng súng của quân xâm lược và bè lũ tay sai của chúng là VNCH.

Sự thật phải là sự thật, càng không thể đánh đồng lẫn lộn bản chất phải trái, trắng, đen, vàng thau lẫn lộn. Bởi vậy chúng ta vẫn có thể ghi nhận và tổ chức lễ cầu siêu cho các binh lính VNCH tử trận ở HS nhưng không thể bắt cả dân tộc đã chịu quá nhiều đau thương do con người của chế độ VNCH gây ra. “Vinh danh” có nghĩa là có tội với tổ tiên, với cha ông và các anh hùng liệt sỹ của CM đã bị chính người lính VNCH bắn chết. "Vinh danh" lính VNCH là sỉ nhục dân tộc.

Xin được nhắc lại, viêc “Vinh danh” đó sẽ dẫn tới thừa nhận sự hợp pháp của chế độ Ngụy quân, Ngụy quyền Sài gòn, một chế độ tay sai Đế quốc, biến cuộc chiến tranh chính nghĩa giải phóng dân tộc khỏi ách xâm lăng của ngoại bang, nay trở thành “Nội chiến”, “Miền Bắc xâm lược miền Nam”. Đó là cái cớ để Quân cán chính VNCH (NVQG) và những tên, cơ hội chính trị, đòi xét lại lịch sử. Họ gọi kháng chiến chống Mỹ là “Nội chiến”. Nếu là “Nội chiến” theo cái lý của họ thì NVQG (VNCH) sẽ chùi được cái “Nhãn” tay sai bán nước, sẵn tiện họ xóa luôn được cái tội phản quốc mà lịch sử đã từng phán xét và người Pháp cùng người Mỹ cũng xóa luôn được cái “Án” xâm lược VN.

Chiến tranh đã qua đi, vẫn còn đó hàng triệu người con ưu tú của dân tộc thuộc các lực lượng Quân đội Nhân dân Việt Nam, Dân quân, Du kích và nhất là lực lượng Thanh niên xung phong đã chịu quá nhiều mất mát, đau thương trong chiến tranh. Là những chiến sỹ Cách mạng, trong điều kiện đất nước còn nhiều khó khăn, họ không hề đòi hỏi bất cứ điều gì, nhưng họ sẽ nghĩ sao khi những kẻ cam tâm theo giặc gây ra chiến tranh, chống lại dân tộc, nay lại được “Vinh danh”? Những hy sinh của các chiến sỹ CM cho cuộc kháng chiến, giành độc lập, thống nhất non sông liệu có còn ý nghĩa hay vô nghĩa khi những người con ưu tú, người anh hùng thật sự có khi còn bị bị lãng quên, kẻ gây ra tội ác với dân tộc lại được “Vinh danh”.

Qua 4000 năm lịch sử giữ nước và dựng nước, dân tộc Việt Nam, không thiếu những tấm gương rạng ngời về đức "Hy sinh vì dân tộc". Chủ quyền của đất nước đã từng được khẳng định và xác lập qua nhiều triều đại (chứ không phải sự kiện ngày 19/1/1974) mà chúng ta không thể khẳng định được chủ quyền, mà phải mà phải chịu nhún nhường, “Gượng ép” đi tìm chút le lói ánh hào quang ở những "Tấm gương đầy hoen ố” là tử sỹ của một chế độ tay sai, bán nước để mà soi, mà ngắm mà “Vinh danh” liệu có đáng hay không? Như thế liệu có đủ để lấy họ ra mà tôn vinh, làm "Tấm gương" cho hậu thế? biến kẻ bán nước trở thành người yêu nước, là các anh hùng Liệt sỹ “Cõng rắn cắn gà nhà”.

Thật là đáng trách và đáng tiếc cho những ai đó còn đang rất mơ hồ, và cải lương với một sự kiện chính trị nhạy cảm.

No comments:

Post a Comment