2015/12/26

NHÂN SỰ BỘ CHÍNH TRỊ ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM KHÓA XII

Nhân Sự Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam Khóa XII


Như đã nói ở bài trước về “Tứ Trụ Triều Đình”, nội dung nhân sự lãnh đạo Việt Nam luôn nhận được sự quan tâm bình thường, khác thường, và dị thường của thế giới, tùy vào chủ thể của sự quan tâm ấy là ai hay là cái gì. Bình thường đối với hàng tỷ người đọc báo xem tin trên toàn thế giới mà tờ báo lớn hay trang tin lớn đều tải đăng vô số chuyện, chuyện nào cũng quan trọng như nhau. Khác thườngđối với một số người như tỉnh ngủ, tiến từ giai đoạn ngủ đông trẻ thơ chẳng biết Việt Nam ở đâu trên bản đồ thế giới, sang giai đoạn trưởng thành có dư thừa kiến thức, có dư thừa bản lĩnh tài năng, và có dư thừa tiền bạc, quan tâm đến Việt Nam như miền đất hứa mình phải đến để đầu tư, để làm giàu, để lấy vợ Việt, để sống đế vương trong môi trường tuyệt diệu của ổn định chính trị và đầy đủ vắc-xin miễn nhiễm trước các suy thoái lụn bại kinh tế toàn cầu. Dị thường đối với dăm ba kẻ mông muội khi mừng rở thấy có dịp để tập viết tiếng Việt cũng như có tham vọng muốn có danh “nhà phê bình thời cuộc.” Bài viết này nói về cái phi thường rất đỗi bình thường ở Việt Nam, đối với người Việt Nam: nhân sự Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Gần đây tin tức chính thống Việt Nam cho biết vấn đề chuẩn bị nhân sự lãnh đạo nhân Đại Hội Đảng Cộng Sản XII năm 2016 đã được thực hiện như bao lần thành công trước đó. Tuy nhiên, đối với nội dung rằng có nhiều vị đã ở tuổi nghĩ hưu đã nộp đơn xin tiếp tục phục vụ Đảng, phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân, tôi có các ý kiến sau về kinh nghiệm và yêu cầu.

Kinh nghiệm:

Thiên hạ tại các nước siêu cường, văn minh, hiện đại, thực tế thực dụng thực chất, đã từ rất lâu không còn bất kỳ ai rêu rao về tự do, ngợi ca cấp tiến, phất cờ đòi trẻ hóa. Tại tất cả các quốc gia siêu cường tư bản đó không có bất kỳ đảng phái chính trị nào dám đặt tên là Đảng Tự Do hay Đảng Cấp Tiến, vì rằng quốc gia càng cường thịnh, vị trí của Đảng Bảo Thủ càng vững chắc, vì rằng như đã nói trong bàiTranh Giành Ngôn Từ, “tự do” hoàn toàn kém về ý nghĩa chính trị so với “dân chủ”. Còn tại siêu cường Hoa Kỳ với nhiều trăm năm tuổi vẫn chỉ có sự lãnh đạo của một đảng chính trị duy nhất là anh em song sinh Dân Chủ với Cộng Hòa mà cả hai thì tất nhiên là cùng bảo thủ, tức trên nền tảng vững vàng đạt được từ xưa đến nay dứt khoát không cho phép bất kỳ một tên “tự do”, “cấp tiến” hay “trẻ nít hay trẻ quá hoặc trẻ hóa” nào lãnh đạo Hoa Kỳ. Tất cả mang ý nghĩa rằng việc trị quốc bắt buộc phải sau giai đoạn tu thân và tề gia vốn ngốn bao thời gian để một lãnh đạo quốc gia có thể bắt đầu trị quốc để bình thiên hạ.

Trị quốc rất khác với trị quốc để bình thiên hạ. Việt Nam đã trẻ hóa đội ngũ lãnh đạo các địa phương, các ban ngành, đoàn thể chính trị, và nhiều nghị sĩ rất trẻ đã có mặt tại quốc hội. Đây là những người trẻ tham chính, tức tham gia trị quốc. Sau thời gian dài trị quốc, những chính khách thành công có thể trở thành nhân vật trị quốc để bình thiên hạ, nghĩa là lãnh đạo quốc gia (“tứ trụ triều đình”). Điều này nói lên một sự thật phải có – mà nói theo tiếng Anh là “it’s a must” – rằng kinh nghiệm là điều kiện tiên quyết của thời trị quốc bình thiên hạ, rất khác với thời chiến tranh vốn chỉ dành sự chiến thắng vẻ vang vinh dự cho bậc thiên tài ngàn năm có một. Đại Tướng Võ Nguyên Giáp lãnh đạo quân đội thời chiến tranh như một thiên tài. Thời trị quốc bình thiên hạ đòi hỏi một vị tướng phải kinh qua nhiều cấp bậc, nhiều thời gian, nhiều thành tích, nhiều kinh nghiệm, nhiều kiến thức quân chính (quân sự và chính trị), nhiều xét chọn, nhiều thủ tục được lên một bậc tướng, khiến nhiều vị tá đại tài phải về hưu khi chưa kịp lên cấp thiếu tướng. Chính vì vậy, tôi hoàn toàn ủng hộ việc các vị đương nhiệm trong Bộ Chính Trị khi tự thấy vẫn còn sức khỏe để tiếp tục phục vụ Đảng, phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân, nộp đơn xin ứng cử tiếp cho nhiệm kỳ XII. Đây là chuyện bình thường trên thế giới từ thời thượng cổ đến nay. Đây là chuyện quốc gia đại sự chứ không phải chuyện lãnh đạo một tỉnh ủy. Thiên hạ hay nói sai rằng người “già” nên nhường chỗ cho người “trẻ” như một khẩu hiệu chung, mà không phân biệt được chỗ ấy là chỗ nào, chỗghế lãnh đạo một công ty, ghế lãnh đạo một Bộ, ghế lãnh đạo chính phủ, ghế lãnh đạo Nhà Nước, hay ghế lãnh đạo tại Bộ Chính Trị. Không bất kỳ vị tổng thống một siêu cường nào muốn bắt tay chào một tổng thống trẻ măng của một nước khác nếu như đó không là nước đàn em trung thành. Không bất kỳ vị tổng thống một siêu cường nào muốn bắt tay chào một Tổng Bí Thư trẻ măng của Đảng Cộng Sản Việt Nam nếu như không đang nghĩ rằng có thể biến người đó thành một Gorbachev Việt Nam. Không bất kỳ vị tổng thống một siêu cường nào muốn bắt tay chào một Chủ Tịch Quốc Hội trẻ măng của nước khác nếu như đó không là nước đàn em trung thành. Và không bất kỳ vị tổng thống một siêu cường nào muốn bắt tay chào một Thủ Tướng trẻ măng của nước khác nếu như đó không là nước đàn em trung thành. Vì vậy, “trẻ hóa” chưa bao giờ là một “kế sách” được phát trên loa của các siêu cường. Đó là sự mặc định quá ư là rõ nét rõ ràng rõ rệt trên cả hiển nhiên.

Việt Nam là một đất nước có hai vấn đề miên viễn (thậm chí cho đến sau cả ngày tận thế) sau:

1) luôn là mục tiêu phá hoại sự ổn định chính trị của các thế lực thù địch, và

2) luôn có đa số người dân dễ “lờn mặt” với lãnh đạo “trẻ”, dù ở góc độ doanh nghiệp nhà nước, doanh nghiệp nước ngoài, hay cơ quan hành chánh công quyền.

Vì hai vấn đề miên viễn trên, với thực tế là nhiệm kỳ 2011-2016 trải qua những biến động cực kỳ to lớn trước ngưỡng cửa chiến tranh với hay từ Trung Quốc, những biến chuyển khác thường về an ninh địa chính trị trên thế giới, và những nắm bắt được các vận hội cực kỳ quan trọng cho nhiệm kỳ tiếp theo, các lãnh đạo Bộ Chính Trị đã có đầy đủ năng lực, kinh nghiệm, cùng uy tín với thế giới cũng như sự nể trọng của thế giới, và do đó, nếu tình trạng sức khỏe cho phép và nếu không phạm các quy định nghiêm ngặt của Đảng về nhân sự, sự có mặt của các vị vẫn là một bảo đảm tốt hơn cho Việt Nam ở thời gian 2011-2021 tiếp theo, vừa tiếp tục đại cuộc mà các vị đã hình thành, nắm bắt, vừa hòa vào đội ngũ các vị kế thừa cùng được bầu vào Bộ Chính Trị để thực hiện phát triển đại cuộc ấy. Đây luôn là sự lành mạnh của trọng tâm trị quốc để bình thiên hạ: lực lượng lão luyện tài ba đang hay đã qua ngưỡng tuổi hưu phối hợp với lực lượng lão luyện tài ba còn nhiều năm mới đến tuổi hưu.

Yêu cầu:

Việt Nam vẫn còn tồn tại một thực tế về sự vô tâm vô tình vô cảm vô lý vô trách nhiệm của các lãnh đạo Đảng ở các địa phương, dù cố ý hay vô tình. Các thành viên Thành Ủy Thành phố Hồ Chí Minh như Chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân Nguyễn Thị Quyết Tâm hay Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Lê Hoàng Quân vẫn bị một người dân cho rằng các yêu cầu đối thoại với các vị này để giải quyết các khiếu tố đã kéo dài quá nhiều năm của người ấy đã chưa từng được đáp ứng trong suốt nhiệm kỳ 2011-2016 của các vị, dù bởi trực tiếp vị lãnh đạo ấy hay gián tiếp với trợ lý của chính vị lãnh đạo ấy, thậm chí không có bất kỳ thư phúc đáp cụ thể nào của vị lãnh đạo ấy trong ngần ấy năm. Thành phố Hồ Chí Minh ắt không là ngoại lệ, nếu tính theo số lần có các vụ khiếu tố đông người từ các tỉnh đổ về Thành phố Hồ Chí Minh.

Các lãnh đạo tái cử và mới trúng cử của Bộ Chính Trị nhiệm kỳ mới do đó phải bảo đảm chấn chỉnh các cơ sở Đảng, giám quản các lãnh đạo Đảng ở địa phương bằng kỷ luật sắt, để giải quyết xong và dứt điểm tất cả các vụ khiếu tố đã kéo dài nhiều năm qua của người dân, nội trong nửa đầu nhiệm kỳ mới, và dứt khoát không để có sự dây dưa bất kỳ đối với vụ việc khiếu tố mới nào được kéo dài qua nhiệm kỳ sau đó (2021-2026). Đó mới là trị quốc để bình thiên hạ để thay thế cho trị quốc bây giờ còn bình thiên hạ là chuyện của nhiệm kỳ sau.

Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam gánh trên vai trọng trách (a) xây dựng Việt Nam dứt khoát thành cường quốc, (b) dứt khoát không để một nắm đất hay một hạt cát nào của Việt Nam bị chiếm đoạt bởi bất kỳ nước nào dù là man di quốc hay siêu cường quốc, (c) dứt khoát dùng trí tuệ và sự sáng suốt cùng sức mạnh để tái lập chủ quyền thực tế đối với các vùng lãnh thổ đã bị ngoại bang lấn chiếm trong lịch sử cận đại, và (d) dứt khoát dùng sức mạnh của Đảng để bảo đảm Đảng có đội ngũ kế thừa thực chất thay vì kế thừa danh xưng kiểu “Đoàn là đội ngũ kế thừa của Đảng” để chủ động đưa người giỏi trẻ tuổi ngoài Đảng vào Đảng mà không qua chuyến xe trung chuyển của Đoàn.

Bộ Chính Trị Việt Nam là một thực thể quyền uy mà Tông Thống Mỹ cũng như lãnh đạo các cường quốc phải công nhận và kính trọng như đã thể hiện trong những lời mời Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Việt Nam sang thăm chính thức nước họ trong nhiệm kỳ qua.

“Tứ trụ triều đình” là một thực thể uy quyền, trong đó Tổng Bí Thư Đảng là một cột trụ cùng với ba cột trụ Chủ Tịch Quốc Hội (Lập Pháp), Chủ Tịch Nước, và Thủ Tướng (Hành Pháp và Tư Pháp) đều là thành viên của Bộ Chính Trị, thực hiện các kế sách chủ trương đối ngoại và đối nội của Bộ Chính Trị, tinh hoa của Ban Bí Thư Trung Ương Đảng và Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Nhân sự lãnh đạo Bộ Chính Trị, do đó, không dựa theo tuổi để nói là đến tuổi hưu, quá tuổi hưu, hay còn trẻ tuổi; không dựa theo giới tính để cho ra tỷ lệ bao nhiêu phần trăm nam, bao nhiêu phần trăm nữ; không dựa theo sắc-tộc-chủ-nghĩa để cho ra tỷ lệ dân tộc bất kỳ. Tất cả chỉ dựa vào kinh nghiệm, uy tín, năng lực, trí tuệ, sự kiên định chính trị hiến định, và lòng ái quốc cao nhất. Sẽ là đại phúc của quốc gia nếu có những nhà lãnh đạo còn rất nhiều năm mới đến tuổi hưu nhưng đã hội đủ tất cả những tiêu chí quan trọng mang tính “đầu óc” này.

Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam phải là cường quốc kinh tế để hiện thực hóa hiện đại hóa quân đội để trở thành thủ lĩnh của ASEAN.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế

a) Ghi chú:

Với tư cách nhà quản trị nhân sự học, tôi từng tư vấn cho các tập đoàn nước ngoài về đặc điểm số 2 ở trên để các tập đoàn này đừng bao giờ vướng phải do không hiểu biết về sự thật mang đặc tính dân tộc ấy, để rồi gặp khó khăn trong điều hành chi nhánh tại Việt Nam; nghĩa là dù dùng người ngoại quốc, Việt Kiều, hay người Việt cũng phải trên cơ sở ưu tiên chọn người đã đứng tuổi mới tránh được thất bại. Là người luôn giữ chức vụ lãnh đạo khi vẫn còn “trẻ” và dù luôn tạo điều kiện cho các nhân viên thuộc quyền còn trẻ lên nắm quyền trong các kế sách kế thừasuccession plan, tôi vẫn khẳng định rằng sự già dặn là cực kỳ quan trọng, mà sự già dặn đến từ kinh nghiệm tích lũy phong phú dồi dào bất kể tuổi tác của người đó, nghĩa là người lớn tuổi hơn có nhiều cơ may có nhiều kinh nghiệm hơn còn người trẻ tuổi hơn buộc phải nỗ lực tối đa để có nhiều kinh nghiệm sớm hơn như đã nêu trong bài Định Tính Và Định Lượng Tuổi Trẻ.

b) Kính mời tham khảo:

Hoàng Hữu Phước. 26-10-2013. Đại Tướng Võ Nguyên Giáp.https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2013/10/26/dai-tuong-vo-nguyen-giap/


Hoàng Hữu Phước. 03-12-2015. Tranh Giành Ngôn Từ.https://hoanghuuphuocvietnam.wordpress.com/2015/12/03/tranh-gianh-ngon-tu/

No comments:

Post a Comment